Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2294
VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN
Lúc về đến phòng, Nhiếp Nhiên thấy phần lớn mọi người đều đã say rượu nằm ngủ rồi, trong phòng tối đen, không có ai phát hiện ra môi cô khác thường nên cô cũng yên tâm hơn, mò mẫm đi tắm rồi về ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau, cô dậy đúng giờ, phát hiện Lý Kiêu và Cửu Miêu cũng gần như dậy cùng lúc, mà Triệu Thiển Mạch ngủ như chết, rõ ràng tối hôm qua uống nhiều quá.
Nhiếp Nhiên cũng hiểu Dịch Sùng Chiêu trở lại không liên quan gì đến đám tân binh mới vào này cả, đương nhiên sẽ không uống hàng như đám lính Quân khu 9 kia.
Ba người không nói gì, dậy đi đánh răng rửa mặt, xuống tầng huấn luyện.
Lúc này trời vừa mới tờ mờ sáng, trong sân huấn luyện trong không có một ai. Ba người vừa vào trong đã chia ra, ai huấn luyện của người nấy, không trao đổi gì với nhau.
Gió lạnh khiến người ta rùng mình.
Nhiếp Nhiên chạy hai vòng làm nóng người, sau đó đi tập uốn bụng xà đơn. Mặc dù bệnh say sóng của cô đã được chữa gần khỏi ở đơn vị dự bị nhưng vẫn phải huấn luyện trong thời gian dài, một khi dừng lại có thể lần sau ngồi thuyền sẽ vẫn say.
Ở Quân khu 9 làm nhiệm vụ ngồi thuyền mà say sóng thì sẽ bị cười chết. Cô không muốn trở thành trò cười cho cả Quân khu 9.
Thời gian trôi qua, sắc trời dần sáng lên, các binh lính khác cũng lần lượt vào sân bắt đầu huấn luyện. Nhìn kỹ sẽ phát hiện phần lớn đều là tân binh, những binh lính
hôm qua kèo Dịch Sùng Chiếu uống rượu không hề xuất hiện.
Nhiếp Nhiên tập xong, ngồi ở cổng nghỉ ngơi một lúc. Ai ngờ vừa mới ngồi xuống được mấy phút đã thấy có một đôi giày lính xuất hiện ở bên cạnh.
Trong nháy mắt, cả sân im phăng phắc.
Nhiếp Nhiên phát hiện đám người kia đều tập trung nhìn về phía mình, theo bản năng cau mày ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Dịch Sùng Chiêu đang đứng ở cổng.
Anh cúi đầu nhìn cô, cau mày lại.
Lúc Nhiếp Nhiên tưởng anh sẽ đi thẳng vào trong thì lại thấy anh hơi cúi xuống, giơ tay ra kéo cô đứng lên.
“Anh…”
Nhiếp Nhiên giật mình, còn chưa kịp ngăn cản đã nghe thấy tiếng khiển trách vang lên trên đỉnh đầu: “Sân huấn luyện không phải chỗ cho cô nghỉ ngơi.”
Cô nhướng mày nhìn anh.
Ha ha! Đây chính là vừa gặp đã yêu anh nói tối qua hả
Đúng là chém gió!
Mới sáng sớm ra đã bị dạy dỗ, Nhiếp Nhiên khó chịu trong lòng nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể trả lời: “Rõ.”
Sau đó định rời khỏi sân huấn luyện.
Nhưng còn chưa đi ra ngoài đã nghe thấy người phía sau lại nói: “Cô đi đâu?”
Nhiếp Nhiên cau mày: “Đi ăn sáng.”
Anh nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn, chạy thêm mấy vòng đi.”
Nhiếp Nhiên không hiểu sao sáng sớm tên này đã kiếm chuyện với mình, đây là di chứng sau uống rượu à?
Mặc dù tức giận nhưng cô vẫn không thể trở mặt với anh được, bất đắc dĩ hô một tiếng rồi đi vào sân chạy.
Anh cũng chạy cùng cô.
Người trong sân huấn luyện thấy Nhiếp
Nhiên ngoan ngoãn chạy sau lưng đội trưởng Dịch, ai cũng há hốc mồm, nhỏ giọng thảo luận.
“Tôi không nhìn lầm chứ? Nhiếp Nhiên thế mà không tức giận à?”
“Đúng vậy, nếu để Lý Vọng nhìn thấy, sợ là sẽ tức điên mất.”
“Đúng là đội trưởng Dịch có khác, thu phục được cả Nhiếp Nhiên.”
“Còn không phải sao, chẳng trách đội trưởng Vu tôn kính anh ta như vậy.”
“Nhưng đội trưởng Dịch trở lại thì cuộc sống tươi đẹp của chúng ta cũng chấm dứt rồi, nhìn vừa rồi anh ta mắng Nhiếp Nhiên đi, khác hoàn toàn tối hôm qua, thật hung dữ.”
Những binh lính vốn còn tưởng Nhiếp
Nhiên sẽ trở mặt tại chỗ, dù sao bây giờ
cũng không phải là thời gian huấn luyện, hơn nữa cô còn chẳng coi Lý Vọng ra gì, càng đừng nói là đội trưởng Dịch thân phận khó xử này.
Nhưng kết quả lại khiến bọn họ ngạc nhiên. Nhiếp Nhiên không chỉ không tức giận mà còn rất nghe lời. Đúng là… vỏ quýt dày có móng tay nhọn. 2
Nhiếp Nhiên chạy dưới cái nhìn chằm chằm của đám người kia, cách xa một đoạn rồi cô mới bực mình hỏi người đang sóng vai chạy bên cạnh: “Có phải anh vẫn chưa tỉnh rượu không?”
“Mắng em chính là chưa tỉnh rượu à?” Vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng trong lời nói không còn kiểu ra lệnh như lúc nãy mà thêm mấy phần ôn hòa.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng lườm anh, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy anh tiếp tục nói:
“Trời đông, mặt trời còn chưa xuất hiện nên đất vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, em mới
khỏi bệnh, ngồi đó dễ dàng nhiễm lạnh, chạy mấy vòng cho ra mồ hôi.”
Vẻ mặt cô dịu đi, ngoan ngoãn chạy theo anh.