Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2293
MẶC KỆ, ANH PHẢI KẾT HÔN VỚI EM
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ nhỏ mọn hung dữ của anh thì bật cười.
Trước kia lúc đóng vai Hoắc Hoành anh chưa bao giờ say rượu, càng chưa bao giờ phát điện thế này.
“Anh ghen à?”
Cô cười vui vẻ khiến mắt anh sầm đi, lửa giận trong lòng cũng lớn hơn, siết chặt cái tay đặt trên eo cô, kéo gần khoảng cách của hai người: “Đúng, anh đang ghen!”
Trời mới biết anh bực bội thế nào, rõ ràng đây là cô vợ mình dùng mạng theo đuổi, kết quả lại không thể tuyên bố trước mặt
mọi người, còn để cho mấy tên nhóc kia bảo vệ, đúng là bực mình!
Nhiếp Nhiên cười tủm tỉm, vỗ nhẹ lên vai anh: “Được rồi, đừng ghen nữa, về thôi, nếu không muộn quá bọn họ sẽ phát hiện ra.”
Nhiếp Nhiên không nói còn tốt, vừa nhắc đến đã chọc vào chỗ đau trong lòng anh.
Khó khăn lắm mới trở lại, kết quả còn phải giả vờ không quen, càng không thể tuyên bố cô là người của mình, đúng là muốn phát điên!
“Đợi chuyện này hoàn toàn kết thúc, chúng ta kết hôn đi.” Dịch Sùng Chiêu mượn lần say rượu này nhắc đến chuyện kết hôn, hơn nữa sợ cô từ chối, lại bồi thêm một câu: “Dù em đồng ý hay không, anh cũng phải kết hôn với em, em không thoát được đâu!”
Nhiếp Nhiên cảm thấy rất buồn cười: “Anh là quân nhân mà không tuân thủ quy định.”
Anh không quan tâm, ôm cô không buông tay: “Mặc kệ, dù sao cũng phải kết hôn!”
Không ai có thể ngăn cản được việc anh lấy
Nhiếp Nhiên!
Ai cũng không được!
Nhiếp Nhiên nhìn ra ngoài rừng cây, lúc này sân huấn luyện đã trống không, cô khẽ đẩy anh: “Được rồi, anh quậy vậy là đủ rồi, còn ầm ĩ nữa sẽ bị phát hiện đấy.”
“Hôm nay anh về, em không thể hiện gì với anh à?” Dịch Sùng Chiêu hậm hực vùi đầu vào vai cô, cất giọng ấm ức.
Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ hỏi: “Anh muốn em thể hiện gì?”
“Hôn một cái.” Anh ngẩng đầu lên, chạm trán mình vào trán cô, hai người gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được lông mi của đối phương giống như cây quạt nhỏ.
Thế vừa rồi em mới bị chó cắn à? 14
Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ vô lại của anh, cuối cùng đành nuốt câu này xuống.
Cô mà nói vậy thế nào cũng bị giày vò một trận, cho nên ngoan ngoãn kiễng chân hôn lên môi anh.
Nhưng lúc cô hôn xong, anh lại kéo cô vào lòng, thậm chí còn dùng sức nhấc cô lên, hôn cô thật mạnh khiến Nhiếp Nhiên không có sức chống đỡ, cô theo bản năng vòng lấy cổ anh, đề phòng mình bị ngã xuống.
Xong rồi! Lần này miệng vừa đỏ vừa sưng, ngộ nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào?
Vừa được anh buông ra, cô đã cau mày sờ môi mình: “Em như thế này thì lát nữa phải giải thích thế nào?”
“Không giải thích, dù sao chẳng có ai quy định là không được hôn vợ mình.”
Nói rồi anh lại tiến lên muốn ôm cô, cô nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, lườm anh: “… Anh còn chưa đủ à?! Tiếp
theo còn một đống việc lớn phải làm, bị phát hiện há chẳng phải bỏ gánh giữa chừng sao?”
Nhưng Dịch Sùng Chiêu không quan tâm:
“Bây giờ anh là Dịch Sùng Chiêu, Dịch Sùng
Chiếu thích em thì có vấn đề gì?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy nói chuyện với người say quá mệt mỏi: “Nhưng anh mới về được một ngày.”
Ngày đầu tiên trở lại đã thích, liệu có sai quá không!
Nhưng anh lại nói: “Vậy thì đã sao, anh vừa gặp đã yêu không được chắc!” ? 66
Sao giờ cô mới phát hiện người này không chỉ đen tối mà còn thích mượn say giở trò thế nhỉ?
Hai người lại ôm nhau một lúc, sau nhiều lần Nhiếp Nhiên giãy ra, cuối cùng anh
cũng buông cô, nói: “Thật sự không muốn bỏ em ra.”
“Còn làm bậy nữa đừng trách em không khách khí.” Nhiếp Nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm anh, nhắc nhở.
“Anh biết rồi, quỷ hẹp hòi.” Dịch Sùng
Chiếu thấy cô giống như con thỏ bị dọa giật mình, tâm trạng tốt hơn một chút. Lúc nhìn thấy đôi môi đỏ bóng loáng của cô, nụ cười của anh liền cứng lại.
Nhiếp Nhiên sầm mặt xuống.
Anh biết cô chắc không muốn nữa, thế là lùi lại, hít sâu một hơi: “Còn không mau đi đi.”
Dáng vẻ không cam lòng bực bội của anh khiến Nhiếp Nhiên rất buồn cười. Nhưng cô không dám tiến lên chủ động khiêu chiến, cho nên chạy như một làn khói ra khỏi rừng cây.