Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2254
CÔ ĐANG NGHI NGỜ TÔI À?
Không biết có phải vì ánh đèn quá sáng không mà ngũ quan của Lý
Vọng càng thêm rõ nét làm cô hơi ngẩn ngơ, sau đó bị anh ta giục mới hoàn hồn lại, gật đầu đi ra ngoài.
Còn chưa bước ra của cô đã bị Lý Vọng kéo lại: “Lý Kiêu, cô cứ việc nói, đừng sợ sau đó sẽ bị xử phạt thế nào, có vấn đề gì tôi sẽ ngăn thay cô.”
“Tôi tự làm tự chịu, không cần anh giúp tôi.”
Lý Vọng lắc đầu: “Còn nói không học Nhiếp
Nhiên, tính nết y như nhau.”
Đến cửa phòng làm việc của Lý Tông Dũng,
Lý Vọng gõ cửa.
“Vào đi.”
Lý Tông Dũng xem bản đồ tác chiến trên bàn, hỏi: “Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì muốn…” Còn chưa nói xong, ông vừa ngước mắt lên đã thấy Lý Kiêu sau lưng Lý
Vọng: “Sao lại dẫn Lý Kiêu đến đây?”
Hơn nữa Lý Kiêu còn mặc quần áo ngủ, áo khoác chắc là của Lý Vọng, đi đôi giày không vừa chân, nhìn vô cùng lôi thôi.
Chuyện gì thế này?
“Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, là Lý Kiêu có việc quan trọng muốn báo cáo ngay.” Lý
Vọng vội vàng giải thích.
“Cô có chuyện muốn báo cáo với tôi?”
“Vâng!” Lý Kiêu đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời.
Lý Tông Dũng day trán, để bút xuống, dựa vào ghế: “Vậy cô nói đi, rốt cuộc chuyện quan trọng gì mà cô lại xuất hiện với bộ dạng này?”
Lý Kiêu do dự nhìn người bên cạnh: “Tôi muốn báo cáo riêng với Tiểu đoàn trưởng.”
Ban đầu Lý Vọng muốn đi cùng Lý Kiêu, đề phòng cô nói sai cái gì mình sẽ giúp, ai ngờ cô lại đuổi mình ra ngoài, đúng là qua cầu rút ván!
“Lý Vọng, cậu về trước đi.”
“… Rõ.”
Lý Vọng không cam lòng nhìn Lý Kiêu rồi mới ra khỏi phòng làm việc.
Cửa phòng đóng lại, Lý Tông Dũng mới hỏi:
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lý Kiêu hơi phân vân, hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, tôi muốn hỏi ngài, Cửu Miêu vào quân đội theo thủ tục bình thường à?”
Lý Tông Dũng hơi khựng lại nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Cửu Miêu làm sao?”
“Hoặc là tôi nên hỏi trước khi đi Nhiếp
Nhiên có nói gì với ngài về Cửu Miêu không?” Lý Kiều cảm thấy nếu mình đã đi
tới bước này thì cứ nói thẳng với Lý Tông
Dũng cho xong: “Trước khi đi Nhiếp Nhiên bảo tôi để ý Cửu Miêu, cô ấy nói với tôi Cửu
Miêu có vấn đề.”
Lý Tông Dũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng uy nghiêm: “Cô ấy nói với cô? Không phải hai người bất hòa à?”
“Đây chỉ là kế tạm thời thôi, khi đó cô ấy không nói chuyện của Phùng Anh Anh được nên mới dùng cách này để nhắc nhở tôi. Sau đó Nhiếp Nhiên dứt khoát tương kế tựu kế, cùng tôi diễn tiếp, chắc cô ấy nghĩ sẽ có cục diện như ngày hôm nay nên mới làm vậy.”
Lý Tông Dũng trầm ngâm: “Tương kế tựu kế, một sáng một tối giám sát… ha ha, nghĩ thật chu toàn.”
Biết mình là một người dễ dàng phạm lỗi, để đề phòng ngày nào đó bị đuổi đi, cô đã tìm một người đáng tin theo dõi, suy nghĩ tinh tế này đúng là hợp với tính cô.
“Vậy bây giờ cô phát hiện Cửu Miêu làm sao?”
“Vừa rồi tôi phát hiện cô ta lén gửi tin tức ra ngoài.”
“Cô chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn!” Lý Kiêu gật đầu khẳng định.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý.”
Lý Tông Dũng hoàn toàn không kinh ngạc giống như một người vừa biết được tin tức, thậm chí Lý Kiều còn cảm thấy ông thở phào khi nghe thấy Cửu Miêu truyền tin tức đi.
Chuyện gì thế này?
“Tôi khẳng định cô ta có vấn đề.” Lý Kiêu sợ ông cảm thấy tin tức của mình không chính xác, qua loa với mình nên lại nhấn mạnh.
Lý Tông Dũng hơi sầm mặt lại: “Tôi nói tôi sẽ xử lý.”
“Nhưng dáng vẻ của ngài nói cho tôi biết là ngài sẽ không xử lý.”
Lý Tông Dũng cau mày lại: “Bây giờ cô đang nghi ngờ tôi à?”
Đúng là gừng càng già càng cay, khí thế bức người của ông khiến Lý Kiểu cảm thấy áp lực.