Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2253
MẠO HIỂM CÙNG CÔ MỘT LẦN
Lý Kiều trịnh trọng nói: “Tôi thật sự có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm ngài ấy, không có thời gian chơi với anh đâu, mời anh tránh ra.”
Chơi?
Nửa đêm anh ta chân trần đưa cô về đây là vì chơi à?
Anh ta ăn no rửng mỡ hay sao?!
“Lý Kiều, quan trọng hay không cô cũng phải nói với tôi, tôi phải đưa ra phán đoán xong mới gọi điện thoại được.”
Lý Kiêu không muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa: “Nếu anh sợ thì từ đầu đừng đồng ý với tôi.”
Nói rồi cô gạt tay Lý Vọng, đi ra ngoài.
Lý Vọng tức giận trả lời: “Tôi sợ gì à, tôi chỉ sợ cô bị Tiểu đoàn trưởng mắng thôi! Cô tưởng cô là Nhiếp Nhiên chuyện nhỏ gì cũng tìm được Tiểu đoàn trưởng sao? Cô sẽ bị ghi lỗi đấy!”
Lý Kiêu cụp mắt, thấy hơi đau đầu:
“Chuyện này thật sự vô cùng quan trọng, không phải chuyện vớ vẩn gì cả.”
“Vậy cô phải nói cho tôi biết.”
“Không được, tôi chỉ có thể nói với Tiểu đoàn trưởng thôi.” Lý Kiểu biết tầm quan trọng của việc này, trừ Lý Tông Dũng ra, cô không dám nói nhiều với người khác dù chỉ một câu, chỉ sợ sẽ hỏng chuyện.
Lý Vọng khuyên: “Tôi khuyên cô đừng học theo Nhiếp Nhiên, cô cũng nhìn thấy kết cục của cô ấy rồi đấy, lúc đó Tiểu đoàn trưởng không hề giữ cô ấy lại, đây chính là một bài học.”
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đều là hạt giống rất tốt, bây giờ đã mất một rồi, nếu như còn giẫm lên vết xe đổ thì sẽ là tổn thất lớn của Quân khu 9.
“Tôi không phải trẻ con, tôi biết mình đang làm gì, lòng tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi nhất định phải gặp Tiểu đoàn trưởng, nếu anh cảm thấy khó xử thì tôi có thể tự nghĩ cách.” Mặc dù bực mình vì anh ta lãng phí thời gian của mình, nhưng Lý
Kiều cũng hiểu giờ này còn đi làm phiền
Tiểu đoàn trưởng đúng là rất mạo hiểm, Lý
Vọng quan tâm mình nên mới ngăn cản:
“Cảm ơn nước nóng và giày của anh.”
Nói xong cô cúi xuống cởi giày ra.
Lý Vọng vội ngăn lại: “Cô làm gì thế?”
“Trả giày cho anh.”
“Cô có biết bây giờ nhiệt độ bên ngoài là bao nhiêu không mà dám đi chân trần? Cô không sợ nứt da hoặc bị cảm à?”
Lý Kiêu không quan tâm tâm: “Hạng mục huấn luyện dưới 0 độ của chúng ta đâu có ít, tôi chịu được.”
Lý Vọng đau đầu, vội vàng giữ lấy cô:
“Được rồi! Tôi thật phục cô đấy! Không một ai khiến tôi bớt lo cả! Đều tại con nhóc kia hại, đi thì đi đi, còn dạy hư người khác…”
“Anh không được nói thế.” Lý Kiêu buột miệng nói ra.
“Được được được, không nói không nói…”
Lý Vọng nói xong mới tò mò nhìn Lý Kiêu:
“Không phải cô và Nhiếp Nhiên bất hòa à?
Sao lại bảo vệ cô ấy như vậy?”
Lý Kiều bình tĩnh nói: “Cô ta không xứng mang ra nói chung với tôi.”
Lý Vọng nhướng mày: “Vậy sao? Thế thì xem ra cô ghét cô ấy thật đấy, nếu đã ghét thì đừng học theo cô ấy nữa, nghe thấy chưa?”
Anh ta muốn xoa đầu Lý Kiêu, nhưng vừa mới giơ tay lên, cô đã cảnh giác lui về phía sau một bước làm tay anh ta đờ ra giữa không trung.
“Tôi không học cô ta.”
Lý Vọng chỉ đành thu tay lại, đút vào trong túi quần, cười hỏi ngược lại: “Không học?
Đột nhiên lạo ra ôm tôi không buông tay, lại còn không đầu không đuôi muốn gặp
Tiểu đoàn trưởng, mặc dù tôi không biết những chuyện trong đó, nhưng tôi nghĩ chắc cô muốn che giấu cái gì đó đúng không? Hoặc là giả vờ cho người khác xem? Mà cái cách tương kế tựu kế này từ trước đến giờ là sở trường của Nhiếp
Nhiên.”
“… Tôi muốn gặp Tiểu đoàn trưởng.” Lý
Kiêu nghẹn họng, chuyển chủ đề.
Lý Vọng bực mình: “Biết rồi biết rồi, tôi gọi điện thoại cho cô, cùng lắm thì chịu phạt cùng cô một lần.”
Cô giãn mày ra: “Cảm ơn.”
Dù giọng vẫn lạnh lùng nhưng vì hai chữ kia mà lại sinh ra chút ấm áp khó hiểu.
Lý Vọng hơi khựng lại rồi mạo hiểm gọi đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
Điện thoại vang lên mấy tiếng đã kết nối, anh ta nghiêm túc báo cáo:
“Tiểu đoàn trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.”
“Đúng vậy! Vô cùng quan trọng!”
“Vâng!”
Nói mấy câu đơn giản xong, anh ta cúp máy rồi nói với Lý Kiêu: “Đi thôi, Tiểu đoàn trưởng vẫn ở phòng làm việc, ngài ấy bảo chúng ta qua đó.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com