Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2251
GHEN
Lý Kiêu không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Lý Vọng thấy cô chẳng sợ lại còn có ý khiêu khích thì bỗng đầu óc nóng lên.
“Nếu cô muốn để cho tôi, tôi không làm thật há chẳng phải là lỗ to à?”
Không biết anh ta làm sao nữa mà lại giơ tay ra vòng qua eo cô. Đáng tiếc anh ta quên mất Lý Kiêu không phải cô gái bình thường, đâu phải người anh ta muốn ôm là ôm được.
Anh ta vừa mới chạm vào áo đã bị Lý Kiêu giữ lấy cổ tay, định quật ngược qua vai.
May mà anh ta biết rõ từng chiêu thức của cô, thế là vội giữ lấy cánh tay Lý Kiêu, xoay tròn hai vòng, bắt được cô.
“Cô đúng là đồ độc ác, rõ ràng chính cô chủ động ôm tôi, giờ còn tập kích tôi.”
Lý Kiêu nghiến răng nói: “Buông tay!”
Lý Vọng thấy nếu ầm ĩ thì không tốt cho cô nên nhắc nhở: “Buông tay thì được, nhưng cô không được tập kích tôi nữa, nếu không đánh thức những người khác thì người chịu thiệt sẽ là cô.”
Dĩ nhiên cô hiểu chuyện đó, gật đầu với anh ta.
Lý Vọng buông tay ra, còn lui về phía sau mấy bước sợ.
Lý Kiêu khẽ hừ một tiếng, xoa cánh tay bị đau của mình rồi không thèm chú ý đến anh ta nữa, đi về phía trước.
Lý Vọng thấy cô chân dép chân không đi về phía đối diện cửa ký túc xá, tốt bụng nói:
“Cửa ký túc xá ở bên kia.”
“Tôi không về phòng.”
Lý Vọng nhìn bàn chân trần của cô, lại thấy trời vừa mưa, cau mày lại, bước nhanh tới giữ lấy cô: “Vậy cô muốn đi đâu? Chẳng lẽ vẫn định hẹn hò với đàn ông à? Nếu là thế thì tôi cũng phục cô đấy.”
Câu cuối còn mang theo ý châm chọc.
Lý Kiêu muốn hất tay anh ta ra: “Liên quan gì đến anh?”
Lửa giận trong lòng Lý Vọng bùng lên, anh ta cười lạnh: “Ôm cũng ôm rồi, bây giờ cô muốn phủi sạch à?”
Dứt lời, anh ta kéo mạnh cô vào trong lòng, vì đang tức giận nên sức lực cũng lớn hơn.
Lý Kiêu lập tức giãy ra: “Anh làm cái gì thế!
Có tin tôi gọi người không?”
“Cô ăn mặc như vậy xuống đây còn đòi gọi người à? Gọi đi, tôi muốn xem xem cố định gọi thế nào.”
Lý Kiêu không làm gì được kiểu người vô sỉ này bèn quát: “Tôi thật sự có việc gấp, anh mau buông tôi ra!”
Lý Vọng buột miệng nói: “Quá nửa đêm mà có việc gì gấp, chẳng lẽ là vội đi hẹn…”
Nói tới đây anh ta mới giật mình vì hơi quá đáng, vội im miệng.
Nhưng không ngờ Lý Kiêu vẫn nghe thấy hết: “Anh nói linh tinh cái gì thế?”
Sự lạnh lùng thấu xương đó khiến Lý Vọng giật mình, vội vàng buông tay xin lỗi:
“Đúng đúng, là tôi nói linh tinh thôi. Được rồi, cho dù cô làm gì thì cũng mau đi đi.”
Lý Kiều lạnh lùng lườm anh ta rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng cô, Lý Vọng thầm mắng mình đúng là ngứa mồm! Nói thế với một cô gái, thật không ra làm sao cả!
Anh ta quên mất vừa rồi tại sao mình lại có tâm trạng đó, thậm chí trong lời nói còn lộ ra ý ghen tuông.
Nguồn : we btruy en onlin e.com