Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2199
L Mấy tên thuộc hạ nhìn tòa nhà trước mắt, hỏi: “Chuyện gì thế này, không phải là lấy hàng à, sao lại đến khu biệt thự vậy?” “Đúng vậy, sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ hàng ở trong khu biệt thự sao?” “Không thể nào, không muốn sống nữa hay sao mà để những thứ đó ở trong biệt thự?” “Mày quan tâm làm gì, dù sao cũng không phải là mày giấu hàng.” Đám người kia bàn tán rôm rả, Nhiếp Nhiên đi ra khỏi xe, lạnh lùng hỏi: “Nói chuyện đủ chưa? Đủ rồi thì đi bấm chuông đi.” Mấy gã kia vội ngậm miệng lại, tiến lên gõ cửa.
Các biệt thự ở nơi này cách nhau rất xa, hơn nữa và bảo mật mà các cây cối xung quanh đều rậm rạp, che kín tất cả.
Nhiếp Nhiên quan sát xung quanh một vòng.
Tiếng một người đàn ông cảnh giác vang lên bên trong: “Ai thế?” “Chúng tôi là người của ông chủ Dư.” Tên thuộc hạ ngoài cổng khách sáo nói.
Người ở bên trong im lặng mấy giây, ngay sau đó cánh cổng sắt màu đen chậm rãi mở ra.
Hắn nhìn năm tên thuộc hạ trước mặt, sau đó lại vô tình thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cạnh xe, cau mày hỏi: “Sao còn có một người phụ nữ nữa?” “Đây là cô Diệp, là người phụ trách nhận hàng lần này.” Tên thuộc hạ vội vàng giải thích.
Người đàn ông bán tín bán nghi kéo cổng ra mời bọn họ đi vào, vừa đi vào phòng khách vừa lẩm bẩm: “Dư Xuyên điên rồi à mà lại tìm một con đàn bà đến lấy hàng.” “Mọi người ngồi đợi ở đây, tôi đi gọi lão đại của chúng tôi xuống.” Nhiếp Nhiên ngồi xuống sofa, năm tên còn lại vẫn nhớ đến chuyện cô vặn gãy tay lão Bát nên không dám ngồi mà xếp thành một hàng đứng sau lưng cô giống như vệ sĩ.
Đợi rất lâu, đến khi nước nóng trong cốc nguội lạnh, người trong truyền thuyết kia mới chậm rãi đi đến.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi nhưng lại chống gậy, tóc trắng xóa như ông già, chỉ có đôi mắt là cực kỳ sáng.
Ông ta được đỡ ngồi xuống đối diện Nhiếp Nhiên: “Cô đến lấy hàng thay Dư Xuyên à?” “Đúng thế.” Nhiếp Nhiên gật đầu, không có ý nói chuyện.
“Muốn uống trà gì?” “Không cần, tôi chỉ đến lấy hàng thôi.” Cô từ chối.
Người kia bật cười, tự rót cho mình một cốc trà, ngửi một hơi, nhắm mắt hỏi: “Dư Xuyên không nói với tôi là để một cô gái đến lấy hàng, cô chắc chắn mình làm được chứ?” “Nếu ông chủ Dự đã để tôi đi, đương nhiên là đã khẳng định năng lực của tôi.” “Dư Xuyên đã khẳng định năng lực mấy người rồi, nhưng cuối cùng họ vẫn không mang được hàng đi, khiến lô hàng này ở chỗ tôi gần nửa năm.” Ông ta cười khẽ.
“Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi, không thể so sánh với nhau.” Ngồi trong một đám đàn ông, nhìn cô càng thêm nhỏ con, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không hề sợ hãi, ông ta nhìn cô thêm mấy lần, giọng điệu vẫn có ý coi thường: “Ai đến cũng nói thế.” “Cho nên ông muốn thế nào?” Nhiếp Nhiên biết lần này mình tới nhất định sẽ bị làm khó nên ít nhiều cũng đã chuẩn bị, dứt khoát nói thẳng, kết quả bị tên thuộc hạ đứng sau lưng ông ta quát:
“Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không!” Hắn vừa dứt lời, người đàn ông kia đã giơ tay ra hiệu, nói với Nhiếp Nhiên: “Tôi khuyên cô là vì thấy cô còn nhỏ, không muốn cô bỏ mạng thôi. Nếu cô đã nắm chắc thì tôi cũng không nói nhiều nữa.” Nói xong ông ta quay lại nói với tên thuộc hạ: “Dẫn bọn họ đi lấy hàng đi.” Tên kia cau mày, gật đầu, mời Nhiếp Nhiên.
Cô kinh ngạc, hàng để trong biệt thự thật sao?
Là ông ta to gan không sợ chết hay quá nhát gan sợ xảy ra chuyện đây?