Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2191
ĐÂY LÀ NIỀM TIN CỦA BỌN HỌ
Hoắc Hoành ngồi xuống, nhặt một cành cây khô lên vẽ ra một cái bản đồ đơn giản, phân chia địa bàn của Dư Xuyên, Trì Tranh Bắc và Mạc Thừa ra.
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Tên này vừa liều lĩnh vừa thông minh, biết mình mở rộng quá nhanh sẽ ép bọn chúng nên dùng cách nước ấm nấu ếch, đến khi bọn chúng kịp phản ứng thì đã không phản kích được nữa.”
“Đúng vậy, hắn có gan cũng có mưu, anh còn thích hắn hơn Trì Tranh Bắc và Dự
Xuyên.”
Nhiếp Nhiên liếc anh: “Hy vọng tương lai có một ngày anh và hắn đối địch chính diện, anh sẽ không vì sự yêu thích ngày
hôm nay mà đau đầu.”
“Em coi thường anh à?” Anh tiến lên véo nhẹ cằm cô, nói mập mờ.
“Không phải coi thường anh, mà là người kia làm việc y như kẻ điên.” Cô nghiêng đầu tránh tay anh.
“Ừ, hành động của hắn rất giống em.” Hoắc
Hoành cười tán thành.
Cô lườm anh: “Anh nói em là kẻ điên?”
“Đúng vậy, kẻ điên khiến anh vừa yêu vừa hận.” Anh không sợ ánh mắt cô một chút nào, còn dịch lại gần hôn trộm lên khóe miệng cô.
“Đừng làm loạn nữa, nói chuyện chính đi.”
Cô trừng anh, dùng ánh mắt ngăn cản lần tập kích thứ hai.
Hoắc Hoành miễn cưỡng dừng lại: “Được rồi, nói chuyện chính.”
“Anh định diệt hết bọn chúng một lần à?”
“Một lần thì không thể nào, bọn chúng ở đây lâu rồi, muốn nhổ tận gốc cả bọn là chuyện không thể. Anh định tạm thời chỉ động đến Dư Xuyên coi như giết gà dọa khỉ thôi.” Anh chậm rãi đứng lên, nhìn ra xa, vẻ mặt lạnh lùng.
Cô cũng đứng lên, nhướng mày hỏi: “Giết gà dọa khỉ? Anh chắc chắn chỉ là giết gà dọa khỉ chứ không phải là muốn hai kẻ kia vì địa bàn của Dư Xuyên mà anh chết tôi sống cướp với nhau, cuối cùng anh ngư ông đắc lợi chứ?”
Hoắc Hoành không cảm thấy kinh ngạc vì bị cô nhìn thấu.
“Quả nhiên vẫn là em hiểu anh.” Anh thu lại ánh mắt, cất giọng trầm thấp: “Đúng là anh có suy nghĩ này, nhưng cũng không thể chắc chắn, anh sợ vì lợi ích của ngư ông này mà làm khổ người dân xung quanh.”
Trong kế hoạch của anh là giải quyết Dư
Xuyên, để địa bàn của hắn trống ra cho hai
tên kia chém giết tranh đoạt, từ đó bắt được cả bọn.
Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc dân chúng xung quanh phải chịu thêm một lần chiến đấu nữa. Ở nơi hỗn loạn này, thêm một lần chiến đấu là thêm một lần người vô tội phải chết, đây là điều anh không muốn nhìn thấy nhất.
“Không phải thế, anh cũng chỉ muốn dùng lợi ích ít nguy hiểm nhất, có tác dụng nhất thôi, dù sao trừ những người ở nơi này ra, trong lòng anh còn một nhóm người khác nữa.”
Nhiếp Nhiên hiểu sở dĩ anh muốn chờ bọn chúng chém giết nhau là vì có thể nhân lúc hỗn loạn bắt bọn chúng lại, để các binh lính Quân khu 9 giảm được thương vong.
Hoắc Hoành cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp rồi cười khổ: “Có phải anh quá tham lam không, vừa muốn bảo vệ người nơi này, lại không muốn các anh em phải chết?”
“Đây là chuyện bình thường, nếu như có thể bình yên thì ai muốn nhuốm máu chứ?
Nhưng em tin cho dù anh đưa ra quyết định gì, các anh em của anh cũng nhất định sẽ đồng ý. Đừng quên lời trước đây anh nói với em, đây là chức trách, cũng là sứ mạng, là niềm tin của bọn họ.”
Hoắc Hoành mỉm cười: “Bây giờ đổi thành em dạy anh rồi.”
Cô lắc đầu, nói thành thật: “Anh biết mà, em chỉ biết nói theo anh chứ không biết làm, cũng không hiểu, cho nên chỉ là nói chuyện chứ không phải dạy.”
“Em sẽ hiểu, anh tin dần dần rồi em cũng sẽ hiểu chức trách, sứ mệnh và niềm tin của mình.” Hoắc Hoành đặt tay lên eo cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Nếu cô đã bắt đầu biết lấy ý kiến của người khác, tin là thời gian trôi qua, cô sẽ thay đổi và hiểu ra.
Cô cười khẽ: “Bây giờ chức trách và sứ
mệnh của em là đưa anh về nhà, niềm tin là nhất định phải đưa anh về nhà.”
Mắt anh sáng lên, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Được, chúng ta nhất định sẽ về nhà.”
Nói xong anh ôm cô vào lòng. .