Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2160
LÀM THEO Ý MÌNH
Cố Vinh An và Lư Lỗi chậm hơn Lý
Vọng một nhịp, chỉ kịp thấy có một bóng đen lao vào biển lửa.
“Trời đất, cô ấy lao vào đó rồi à? Tôi không hoa mắt chứ?” Lư Lỗi ngây ngẩn.
“Con nhóc điên rồ này!” Lý Vọng sững người mấy giây mới chạy đến gần, mở thiết bị liên lạc ra hô lên: “Nhiếp Nhiên? Nhiếp
Nhiên!”
Nhưng từ đầu đến cuối không có ai trả lời.
Sự yên lặng kéo dài khiến ai cũng lo lắng sốt ruột.
Dương Thụ muốn lao vào nhưng bị Uông
Tư Minh và Phương Lượng giữ lại.
“Cậu đừng vội, chưa chắc cô ấy đã gặp chuyện mà.”
Phương Lượng nhỏ giọng khuyên Dương
Thụ nhưng cũng không có tác dụng gì,
Dương Thụ nhìn anh ta với ánh mắt tức giận và lạnh lùng: “Anh có tin lời mình nói không?”
Vẻ mặt Phương Lượng cứng đờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thế lửa càng lúc càng lớn. Lúc suy nghĩ xấu nhất sắp lóe lên trong đầu bọn họ thì thiết bị liên lạc vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Thầy cứ phải gọi rát cổ bỏng họng thế à?”
Lý Vọng ngẩng phắt đầu lên: “Nhiếp
Nhiên?!”
“Đúng, tôi đây.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó Lý
Vọng nổi giận mắng: “Tại sao cô lại chạy vào đó, ai bảo cô tự tiện hành động hả, cô có biết bên trong đã là biển lửa rồi không, cô làm vậy sẽ chết đấy! Tôi ra lệnh cho cô
đi ra ngoài ngay, nghe thấy chưa, tôi ra lệnh cho cô lập tức ra ngoài!”
“Yên tâm đi, tôi đã nhìn kỹ rồi mới xông vào, ở chỗ tôi không cháy lớn lắm, rất an toàn.”
Cô vừa nói xong đã nghe thấy tiếng gỗ nặng nề rơi xuống. Âm thanh cực kỳ vang dội khiến Lý Vọng cuống lên, anh ta không khống chế nổi cảm xúc nữa, chửi bậy: “Mẹ kiếp! Ở trong đó cháy thành như vậy rồi, cô còn an toàn cái gì!”
Đầu kia im lặng hai ba giây rồi giọng nói không hề sợ hãi của Nhiếp Nhiên mới vang lên: “Dù sao đây cũng là kế hoạch tội vạch ra, tôi phải có trách nhiệm. Vả lại không phải các anh lo lắng cho an nguy của người dân à, bây giờ tôi đi điều tra, nếu cần thiết, tôi sẽ giúp bọn họ rời khỏi đây.”
“Vậy cô cũng không thể không nói một lời mà nhảy vào biển lửa được!” Lý Vọng đã tức giận tới tới cực điểm.
Nhiếp Nhiên còn không sợ chết mà khiêu khích thêm: “Tôi đã nhảy rồi, hơn nữa rất an toàn, cho nên xin các anh đến vị trí chỉ định đi, đừng lãng phí thời gian nữa. Tôi không muốn sau khi trời sáng mà vẫn chẳng có chút tiến triển nào đâu.”
“Cô!” Lý Vọng vẫn muốn mắng tiếp nhưng đột nhiên có người ấn lên vai mình, anh ta quay sang nhìn thấy là Phùng Chí, Lý Vọng nghiến răng gằn từng chữ: “Cô phải cẩn thận!”
“Được, yên tâm, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với mọi người.”
Mặc dù Nhiếp Nhiên nói rất dễ nghe, nhưng nói xong lại ngắt luôn kết nối.
Lý Vọng vội vàng hô lên: “A lộ? A lô a lộ? A lô a lô a lộ?”
Nhưng lần này cho dù đợi bao lâu, cô cũng không trả lời nữa, đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc rồi.