Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2158
KHÍ THẾ MẠNH MẼ
“Nhiều người dân như vậy, cô mà phóng hỏa thì không phải tất cả sẽ bị thiêu hết à?”
Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, Cố Vinh An đưa ra điều tất cả mọi người lo lắng.
Sở dĩ mãi mà bọn họ chưa động thủ là vì những người dân kia. Nhiếp Nhiên làm thế há chẳng phải là không quan tâm đến sống chết của bọn họ sao? Đây không phải là biểu hiện một người lính nên có.
“Cô đã nghĩ đến hậu quả chưa? Mấy chục mạng người, cô không gánh nổi đâu.” Cố
Vinh An cũng nhắc nhở cô.
Nhiếp Nhiên gật đầu, cười với đám người xung quanh: “Cho nên mọi người cần phải
diễn giống thật vào, nếu không tôi cũng chỉ có thể đốt thật.”
“Cô không thể làm thế.” Lý Vọng lập tức nói.
Nhiếp Nhiên nhìn anh ta, không hề tức giận vì bị phản đối hết lần này đến lần khác: “Thầy có biết chuyện nửa đường tấn công bị bọn chúng phát hiện sẽ có hậu quả gì không? Thầy đã tập kích thất bại một lần, nếu mà còn thất bại nữa, thầy tưởng bọn chúng sẽ hạ thủ lưu tình với người dân à? Một khi bị phát hiện, bọn chúng sẽ tàn nhẫn giết sạch những người đó để chúng ta sợ hãi mà dừng lại. Nếu đã ra tay thì có nghĩa là chúng ta không còn đường lui.
Hoặc là thành công, hoặc là thất bại, không có khả năng thứ ba.”
Cô ép sát từng bước khiến Lý Vọng và những người khác không đỡ nổi.
Nếu bàn về miệng lưỡi, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng cô.
Vì vậy mọi người đều im lặng.
Mặc dù không đồng ý với kế hoạch của cô, nhưng cũng không biết phản bác như thế nào vì những gì cô nói đều là sự thật.
Vô tình tàn khốc, nhưng lại là sự thật không thể nào chối cãi.
“Cho nên bị động để cho bọn họ bị giết còn không bằng chủ động phóng hỏa như tôi.
Dĩ nhiên nếu mọi người khiến bọn chúng tưởng giả là thật, tôi sẽ không đốt thôn.
Nhưng nếu như thất bại thì tôi sẽ làm.”
Nhiếp Nhiên quả quyết nói, cô nhìn những người kia một lượt, trong giọng nói lộ ra khí thế của người đứng trên cao nhìn xuống.
Đây là khí thế Nhiếp Nhiên chưa bao giờ để lộ ra, cũng là thứ người khác chưa từng thấy và cảm nhận được.
Đến khi Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, quay đi nghiên cứu bản đồ, bọn họ mới dám thả lỏng.
người hỏi Phương Lượng: “Đáng sợ hơn?
Cô ấy còn từng làm chuyện gì nữa?”
Phương Lượng cười, nhắc đến những chuyện Nhiếp Nhiên làm là lại thấy đau đầu: “Thật ra cô ấy đã làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyện dọa người nhất chắc là tay không đào mìn.”
Mọi người kinh hãi: “Cái gì?!”
Phương Lượng thấy phản ứng của bọn họ, trong mắt ánh lên vẻ yêu thương và có cả bất lực: “Mọi người cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi đúng không? Nhưng cô ấy đã làm như vậy thật, hơn nữa trận đó đánh rất hay, cô ấy dẫn theo mười chiến hữu phản công lại hơn một trăm tên cướp biển.”
Mười địch một trăm?
Cả nhóm người há hốc mồm quay sang nhìn Nhiếp Nhiên, khiếp sợ cảm khái:
“Đúng là một người điên.”
Tay không đào mìn, còn có chuyện gì điên cuồng hơn cái này không?
Nếu như chuyện này là thật thì đó không khác nào tự sát cả.
Bất cứ ai ở đây, chỉ cần có đầu óc đều sẽ không chủ động chọn cách này.
Lúc tất cả vẫn đang tiêu hóa sự thật này thì
Lý Vọng cất lời, mặc dù ánh mắt anh ta có vẻ âm trầm nhưng vẫn đồng ý với Nhiếp
Nhiên: “Nếu Tiểu đoàn trưởng đồng ý để cô ấy làm chỉ huy thì chắc là hiểu cô ấy, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ có chừng mực. Nhưng mọi người phải dốc toàn lực đáp ứng yêu cầu của cô ấy, kẻo cô ấy phóng hỏa đốt thôn thật.”
Đám người Cổ Vinh An hít sâu, gật đầu nói:
“Được, chúng tôi sẽ đi tìm đồ nhóm mấy đống lửa lớn ở các cổng ra vào.”
Nói xong anh ta định dẫn người đi làm việc.