Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2156
SƠ HỞ LỚN
Tiếng súng vang lên. Mấy người kia nghe thấy tiếng súng đều nằm bò xuống đất.
Đợi mấy giây không nghe thấy gì nữa, bọn họ mới hoảng sợ quay lại nhìn Nhiếp
Nhiên thì thấy cô bị xô ra, hơn nữa còn đang bị khống chế, thế là vội bò dậy, chạy đi.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, sau đó nhân lúc Lý Vọng không chú ý, cô chuyển súng sang tay kia, bắn ba phát lên trời.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy người dân kia càng chạy nhanh hơn, người xung quanh cũng lùi lại mấy bước.
Lý Vọng vội đè cô xuống đất, Cổ Vinh An thì tiến lên thu súng của cô lại.
Nhưng lần này Nhiếp Nhiên không giấy giụa, cũng không chống cự nữa.
Đến nửa phút sau, cô mới quay sang nhìn
Lý Vọng vẫn đang cảnh giác với mình: “Có thể buông tôi ra rồi chứ?”
Vẻ quỷ dị trên mặt cô đã biến mất, lại trở nên ôn hòa như mọi khi.
“Cô…”
Lý Vọng ngây ra.
Phương Lượng hiểu ra ngay, cười ha ha nói với Lý Vọng: “Nhiếp Nhiên lừa mọi người thôi.”
Phương Lượng bó tay, nhắc nhở cô: “Em tưởng bọn họ là tôi à, em dọa họ thế sao họ phản ứng kịp được, không sợ sĩ quan huấn luyện Lý bắn chết em thật sao?”
“Thầy ấy không thể bắn chết em.” Nhiếp
Nhiên mỉm cười hỏi: “Đúng không sĩ quan huấn luyện Lý của tôi?”
Lý Vọng hoàn hồn lại, bán tín bán nghi buông tay ra.
Nhiếp Nhiên khôi phục tự do, đứng lên, xoa cổ tay mình, nói với mọi người: “Được rồi, giải quyết bọn chúng rồi đấy, chúng ta bắt đầu bàn kế hoạch chính đi.”
“Giải quyết bọn chúng? Bọn chúng là ai?”
Bọn họ cảm thấy mình hoàn toàn không cùng một tần số với Nhiếp Nhiên.
“Biết tại sao tôi nói thầy tập kích nhất định sẽ thất bại không?” Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, hỏi anh ta.
Lý Vọng cau mày, mặc dù không vui vì bị cô giẫm vào vết đau nhưng vẫn tò mò hỏi:
“Tại sao?”
“Bởi vì thầy ngốc.”
Người xung quanh ho nhẹ mấy tiếng.
Lý Vọng khó chịu: “Cô có ý gì?”
“Lý Vọng, tôi nghi ngờ rằng trong đầu thầy không chứa não.” Nhiếp Nhiên dừng lại mấy giây mới nói: “Chẳng lẽ thấy không hoài nghi hai người kia không phải dân làng à?”
Lý Vọng ngẩn ra: “Bọn họ không phải dân làng sao?”
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, bất lực với chỉ số thông minh của anh ta: “Bọn chúng có thể giả vờ một lần, chẳng lẽ không thể giả vờ lần hai chắc?”
Mọi người đều ngây ngẩn.
Nhất là Lý Vọng, anh ta há hốc mồm, căn bản không nghĩ mấy người dân kia là giả.
Bởi vì dưới tình hình này, người bình thường đều dựa vào cách ăn mặc, mức độ bị thương cùng với độ sợ hãi để phán đoán bọn họ là dân làng vô tội đang cầu cứu.
Cho nên khi nghe thấy, bọn họ liền đưa đám người này về băng bó chữa trị, không nghĩ họ sẽ là giả.
Lý Vọng vẫn không phát hiện ra bọn họ có điểm nào khả nghi.
“Tại sao cô cho rằng bọn họ là giả?”
“Lúc ấy tôi hỏi thầy, thầy nói bọn chúng nói với thầy là tất cả dân làng đều bị trói nhốt ở trong căn phòng kia. Nhưng thầy không thấy lạ à? Nếu như đúng là thế thì tại sao chỉ có mấy người trốn thoát được?”
“Cũng có thể là không bắt kịp.”
“Cho dù giả thuyết thầy nói là đúng, thế thì tại sao người trốn ra được đều là đàn ông?
Trong thôn không thể nào toàn là đàn ông, đúng không? Chắc phải có nam có nữ có trẻ con chứ? Nếu như họ là dân làng bình thường thì không thể bỏ lại vợ con của mình ở nơi nguy hiểm, còn mình thì theo mấy người đàn ông khác ra ngoài được, hơn nữa khi đó bọn họ căn bản không biết đến sự tồn tại của chúng ta, sao lại chỉ dẫn theo bạn mà không dẫn vợ con của mình?”