Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2155
KHÔNG PHẢI CÔ LÀ PHE CHÍNH NGHĨA SAO?
Nhiếp Nhiên thấy mọi người kinh ngạc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
“Nhìn vẻ mặt mọi người, tôi tin mình không cần nhắc lại nữa.”
Cô lạnh nhạt nói một câu rồi định bắt đầu phân chia nhiệm vụ, nhưng còn chưa nói tiếp, Lý Vọng đã đi tới bên cạnh cô: “Cô có biết mình đang nói gì không?”
Giọng anh ta rất bình tĩnh, nhưng tay thì siết chặt lại: “Cô phóng hỏa thì dễ, nhưng không phải chỉ giải quyết mỗi đám phần tử võ trang kia, mà còn cả dân làng vô tội
nữa! Bọn họ bị nhốt ở trong phòng, nếu như phóng hỏa thì sẽ chết hết. Cô không nghĩ đến chuyện này à?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, khiêu khích anh ta:
“Không, tôi chỉ muốn đốt thôn, nếu thầy khó chịu thì tôi cũng không làm sao được, vừa rồi chính thầy nói tất cả nghe theo tôi, bây giờ tôi là tổng chỉ huy.”
Vẻ mặt Lý Vọng lạnh đi: “Đúng, cô là tổng chỉ huy nhưng không được chỉ huy linh tinh! Cô phóng hỏa sẽ thiêu chết dân làng!
Sao tôi có thể nghe cô được?”
“Ý của thầy là không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên à?” Vẻ mặt cô u ám: “Thầy có biết hậu quả của việc không phục tùng không?”
Lý Vọng cau mày. Hai người mặt đối mặt đứng nhìn nhau, bầu không khí đông cứng lại.
Các tân binh thấy Nhiếp Nhiên xung đột với Lý Vọng cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ thầm lau mồ hôi thay cô.
Dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa chính thức trở thành binh lính Quân khu 9, cô làm vậy là mạo hiểm quá.
Cố Vinh An vội tiến lên chen vào giữa, nói với Nhiếp Nhiên: “Những hành động này rất nguy hiểm, có rất nhiều người trong thôn, một khi phóng hỏa sẽ không thể khống chế thế lửa, xe chữa cháy cũng không kịp thời chạy tới đây được.”
Nhiếp Nhiên chỉ cười lạnh, hình như cô muốn kích động cảm xúc của mọi người ở đây: “Tôi nói cần xe chữa cháy lúc nào, tôi muốn thiệu chết tất cả, giải quyết gọn một mé.”
Mọi người đều nghĩ có phải Nhiếp Nhiên trúng tà rồi không?
Tại sao cô lại dám nói ra lời như vậy ngay trước mặt mọi người?
Thiếu chết…
Lời nói thật điên cuồng mà đáng sợ.
Mấy người dân may mắn ở bên cạnh đứng lên: “Này, cán bộ, cô đang đùa đấy à? Thiệu chết? Trong đó còn nhiều dân làng lắm, sao cô có thể phóng hỏa được?”
“Tại sao không thể? Mục đích của tôi là giải quyết đám phần tử võ trang kia, chỉ như vậy thôi.”
Mọi người cau mày lại.
Những lời cô nói đúng là lạnh lùng quá đáng.
Bọn họ là quân nhân thì nên coi trọng lợi ích của nhân dân, chứ không phải sát thủ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.
Lý Vọng còn chưa lên tiếng, mấy người kia đã kích động: “Thế dân làng thì sao? Mặc kệ sống chết của mọi người à? Bọn họ là người cô phải cứu đấy!”
“Mệnh lệnh tôi nhận được là giải quyết phần tử vũ trang, không nói phải bảo vệ dân làng.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
“Cái gì? Bảo vệ dân làng chẳng lẽ còn cần lãnh đạo ra lệnh? Các người… các người là quân lính kiểu gì thế? Dân chúng tốn tiền nuôi các người để các người báo đáp lại như vậy sao?”
“Anh có ý kiến?” Nhiếp Nhiên nhướng mày cười lạnh.
Một người dân nổi giận: “Có! Chúng tôi muốn báo cáo lên trên, chúng tôi muốn nói chuyện với lãnh đạo của các người!”
“Đúng! Chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của các người!”
“Tìm lãnh đạo!”
Đám người đó hùng hổ nói.
Mấy binh lính vội vàng tiến lên định trấn an: “Anh đừng kích động, chuyện này chúng tôi…”
Nhưng bọn họ mới nói được một nửa đã bị
Nhiếp Nhiên cướp lời: “Tôi nhất định sẽ làm chuyện này, còn mấy người muốn tìm
lãnh đạo thì phải xem mấy người còn mạng mà ra khỏi đây không đã.”
Nói xong, cô rút khẩu súng bên hông ra, nhắm vào một người.
Mấy thôn dân đó sợ hãi, vội lùi lại mấy bước: “Cô… cô muốn làm gì?! Cô không thể giết chúng tôi, chúng tôi là… là người dân… cô không thể… cô không thể… làm như vậy…”
Không phải cô gái này là quân nhân sao?
Cô ta là phe chính nghĩa cơ mà.
Tại sao lại làm như vậy?
“Tôi đếm đến ba, các anh nói xem đạn của tôi nhanh hơn hay các anh chạy nhanh hơn?” Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp
Nhiên khiến người ta sợ hãi.
Các binh lính Quân khu 9 cả kinh, Lý Vọng vội vàng mắng: “Cô đừng làm bậy! Nhiếp
Nhiên, tôi cảnh cáo cô, cô đừng làm bậy!”
“Một.”
“Cô không được làm bậy!”
“Hai.”
“Nghe thấy chưa hả!”
“Ba…”
Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, Lý Vọng đã hô lên với mấy người kia: “Mau chạy đi!”
Đồng thời anh ta xô Nhiếp Nhiên ra.
Đoàng!