Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2151
Chưa đến tuổi trưởng thành mà anh ta vào bằng cách nào thế?” Cố Vinh An lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng nghe nói anh ta không cha không mẹ, cho nên coi như là đứa bé đơn vị nuôi lớn.” “Sau đó thì sao?” Triệu Thiển Mạch giục.
“Sau đó thành tích của anh ta xuất sắc, hình như là cùng mấy người cùng khóa đi tham gia hoạt động nằm vùng.” Cố Vinh An hỏi gì đáp nấy làm Triệu Thiển Mạch sốt ruột: “Rồi sao nữa? Anh có thể nói hết một lượt không hả?” “Sau đó bọn họ đều chết, câu chuyện kết thúc.” Cố Vinh An nhún vai, chuẩn bị đứng dậy nhưng lại bị Triệu Thiển Mạch kéo xuống:
“Anh đừng có nói linh tinh nữa, nếu lợi hại như vậy thì sao có thể dễ chết thế được?” Cố Vinh An bị cô ta giữ chặt, còn dựa gần như vậy nên vẻ mặt hơi lúng túng, anh ta đẩy Triệu Thiển Mạch ra, duy trì khoảng cách nhất định rồi mới nói: “Thật đấy, chết hết trong cùng một nhiệm vụ rồi, theo tin đồn là vì mấy người kia tiết lộ bí mật nên anh ta mới bị lộ. Lúc tìm kiếm không tìm thấy người, qua thời gian hoàng kim liền tuyên bố anh ta đã chết. Năm đó Tiểu đoàn trưởng Lý cũng vì chuyện này mà rời Quân khu 9, đi làm Tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị.”( )
Người xung quanh đều cau mày, nói với vẻ tiếc thương: “Không phải chứ, thảm vậy à?” “Ừ, thảm lắm ấy, đối phương vô cùng lợi hại, đơn vị đã từng phái mấy người đi đều không thành công, chỉ có anh ta thành công đánh vào bên trong, đáng tiếc không còn sống trở về. Thật ra anh ta đã lợi hại lắm rồi, ở đơn vị, đặc biệt là lúc diễn luyện thực chiến, anh ta cực giỏi dùng đủ sách lược đánh bại kẻ địch.” “À đúng rồi! Hình như đội trưởng Vu đã từng làm việc cho anh ta.” Mọi người kinh ngạc há hốc mồm: “Đội trưởng Vụ làm việc cho anh ta? Những đội trưởng Vu vào đơn vị ở độ tuổi bình thường đúng không? Một đứa bé lại ra lệnh cho người lớn làm việc hả?” “Bọn họ chỉ chênh nhau ba bốn tuổi thôi, lúc đội trưởng Vu vào đó anh ta đã ở Quân khu 9 được mấy năm rồi, nói đúng hơn thì anh ta là lính lão làng, mà đội trưởng Vu chỉ là một tân binh gà mờ.” Cố Vinh An nói tới đây lại thở dài: “Thật ra nếu bây giờ anh ta còn sống, có lẽ cũng không có việc cho đội trưởng Vụ.” “Anh ta giỏi thế cơ à?” Manh Kiệt nghe xong, không nén được tò mò hỏi.
Cố Vinh An cười khẽ: “Nói với cậu thế này, lúc thực chiến anh ta đã từng lừa được cả Tiểu đoàn trưởng, vậy có lợi hại không?” Triệu Thiển Mạch chặc lưỡi cảm thán:
“Nghe đến đây tôi không thể không cảm thán trời xanh đố kỵ người tài.” Cố Vinh An cũng cảm khái: “Đúng vậy, thật đáng tiếc, nếu như những người đó không bán đứng anh ta, anh ta cũng không thể kết thúc sinh mạng ở tuổi hai mươi được.” “Người đó tên là gì?” Triệu Thiển Mạch đột nhiên hỏi.
Cố Vinh An ngẩn ra, sau đó mới trả lời: “Họ Dịch thì phải, chắc là thế, còn tên là gì thì không có ai biết, bởi vì chuyện này là cấm kỵ ở trong đơn vị, chỉ có thể lén nói, mọi người muốn biết có thể tìm đội trưởng Vu, anh ta rất rõ.” Lục Nguyệt cạn lời liếc anh ta: “Tìm đội trưởng Vu? Thế thì khác gì tự tìm đường chết.” “Không khác, nhưng có thể để cho chúng tôi xem cô chết thế nào.” Cổ Vinh An cười híp mắt nói xong bị mọi người đuổi đi: “Lượn lượn lượn, anh đúng là đáng ghét, chúng tôi còn chưa chính thức gia nhập, anh đã đối xử với chúng tôi như vậy, không biết ngại à!” “Có gì mà ngại, tân binh vốn dĩ phải rèn luyện.” C Nghe tiếng ầm ĩ xung quanh, Nhiếp Nhiên vẫn ngồi im không hề nhúc nhích. Cô cúi đầu, nhìn như đang suy nghĩ chuyện khác nhưng lại nghe không sót một chữ nào Cố Vinh An nói.
Thật ra ngay từ cầu nam binh trẻ tuổi kia là cô đã mơ hồ có cảm giác bọn họ đang nói về anh rồi.
Sau đó càng nói cô càng khẳng định.
Nằm vùng, bị lộ, chết.
Bọn họ nói cũng gần đúng.
Hóa ra trong mười năm “bị chết”, anh đã tồn tại ở trong Quân khu 9 như vậy, Dịch Sùng Chiêu. 2 Nhiếp Nhiên thầm nói trong lòng.