Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2131
Ý KIẾN CỦA TÔI RẤT QUAN TRỌNG
À? Từ Minh Thao vội vàng tiến lên ngăn lại: “Được rồi được rồi, đừng giận dỗi nữa được không, em không đi được thì anh hai cõng em nhé?”
Anh ta bóp vai Nhiếp Nhiên coi như nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Minh
Thao, đáy mắt cô lạnh lùng khiến Từ Minh
Thao buông tay ra.
Nhiếp Nhiên phụng phịu nói: “Vậy anh cõng em đến bến xe.”
“Được, anh cõng em.”
Từ Minh Thao diễn cũng rất đâu ra đấy, anh ta ngồi xuống trước mặt Nhiếp Nhiên.
Lần này Nhiếp Nhiên cười vui vẻ, ngoan ngoãn nằm bò lên lưng anh ta.
Từ Minh Thảo lễ phép xin lỗi người xung quanh: “Xin lỗi đã làm phiền mọi người.”
Nói rồi cũng Nhiếp Nhiên lên đi ra ngoài thôn.
Đám người kia thấy Nhiếp Nhiên chỉ là một đứa bé giận dỗi bình thường nên từ từ tản ra.
Còn hai người đàn ông đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ cũng lạnh mắt nhìn bọn họ rời đi, không hề có ý giữ lại.
Ba người rời khỏi thôn trong cái nhìn chăm chú như có như không của đám người kia.
Để đề phòng có người bám theo, Từ Minh
Thao cõng Nhiếp Nhiên đi rất xa. Cho đến
khi xác định phía sau không có ai theo dõi, cô mới vỗ vai Từ Minh Thao nhắc nhở:
“Được rồi, không có ai đi theo đâu.”
Từ Minh Thao nhìn ra sau, thấy an toàn rồi mới thả cô xuống.
Cố Vinh An thở phào nhẹ nhõm: “Lúc nãy nguy hiểm quá, bị đám người kia nhìn chằm chằm, tôi còn tưởng suýt nữa không ra được.” Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, lại hỏi:
“Sao lúc nãy cô không chịu đi theo, cô có biết cô không hợp tác dọa cho tôi chẳng biết làm gì không hả?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta: “Từ lúc bị người khác hỏi anh đã không có cách xử lý rồi.”
Cổ Vinh An lúng túng: “Tôi… tôi cũng không ngờ bọn họ vừa nhìn thấy người ngoài vào đã cảnh giác nên không kịp ứng phó, may mà cô diễn không tệ, còn nói chú
Đặng rồi bị phóng hỏa y như thật. Nhưng tôi nhớ đúng là trước đây có một cái thôn bị phóng hỏa và có người ngoài xâm nhập
thật. Sao cô biết chuyện này? Hình như lúc đó cô đang huấn luyện dã ngoại mà?”
Nhiếp Nhiên không ngờ Cố Vinh An vẫn nhớ chuyện này, lạnh lùng nói: “… Tôi nghe Lý Vọng kể.”
“Ồ, thế à, cô lợi hại thật.” Cố Vinh An gật đầu, nhớ trước đây đúng là Lý Vọng cũng tham gia thật.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta đăm chiêu suy nghĩ, sợ anh ta lại hỏi tiếp nên vội chuyển chủ đề: “Đi thôi, không còn sớm nữa.”
Ba người đi rất nhanh, hơn mười lăm phút đã lên đến núi.
Lý Vọng thấy bọn họ về nhanh thì rất kinh ngạc, vội vàng đi tới hỏi: “Sao rồi, mọi người thăm dò thế nào?”
Cố Vinh An lắc đầu: “Chúng tôi vừa vào đã bị người dân ở đó nhìn chằm chằm, có lẽ là gần đây vùng biên giới không yên ổn, bọn họ rất cảnh giác với người ngoài.”
Lý Vọng cau mày: “Nghĩa là mọi người không nghe ngóng được gì cả?”
Cổ Vinh An im lặng một lát rồi nói: “Mặc dù không nhưng tôi cảm thấy chắc không có người ngoài tiến vào, với mức cảnh giác của những người dân kia, có ba người lạ đã thế thì một đám người lạ tiến vào đã sớm lầm ĩ lên rồi.”
“Từ Minh Thao, cậu thấy sao?” Lý Vọng hỏi.
Từ Minh Thao cau mày, trầm tư: “Đúng là người dân cảnh giác rất cao, nếu thế thì chắc không có người ngoài xâm phạm, nhưng tôi cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, không nói ra được.”
Sắc mặt Lý Vọng càng trở nên nghiêm túc, cuối cùng anh ta quay sang nhìn Nhiếp
Nhiên: “Cô cảm thấy thế nào?”
“Bọn họ đều cho là như vậy rồi, ý kiến của tôi còn quan trọng không?”