Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2129
SẮP BỊ LỘ?
Thật ra anh ta cũng rất rõ Cố Vinh An không có ích gì. Nhưng để một binh lính lâu năm đi vẫn yên tâm hơn.
“Nhớ kỹ, mọi người vẫn chưa qua sát hạch, lần thực chiến này sẽ tính vào điểm đánh giá, cho nên cẩn thận một chút.”
Lý Vọng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Cố
Vinh An không đáng tin, vì thế kiếm cái cớ này để cảnh cáo Nhiếp Nhiên.
Đáng tiếc Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì đặc biệt, giống như không phải Lý Vọng đang nói cho cô nghe.
Lý Vọng nói hết lời dặn dò uy hϊế͙p͙ cảnh cáo rồi mới cho bọn họ đi.
Nhiếp Nhiên và Từ Minh Thao cùng với Cố
Vinh An cải trang thành người dân bình thường đi đến gần thôn.
“Lý Vọng cũng thật là, không dùng lính lão làng lại dùng hai tân binh, một người trong đó còn không an phận, đây có phải trò đùa đâu?”
Trên đường đi, Cố Vinh An lẩm bẩm.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Anh còn lại nhải tôi sẽ lột quần áo của anh đấy.”
Cố Vinh An khựng lại, trừng cô rồi nghiến rằng: “Cô dám! Đừng tưởng cô là nữ thì tôi không dám đánh cô.”
“Anh chắc chứ?” Nhiếp Nhiên liếc anh ta, lạnh nhạt hỏi.
Cố Vinh An hơi sợ.
Với cách cô đối xử với Lý Vọng và với mình, anh ta thấy mình không nên đạp vào bãi mìn này thì hơn, kẻo lại nổ tan xương nát thịt.
“Tôi nói cho cô biết, đừng có làm bậy, Lý
Vọng nói rồi đó, các cô vẫn chưa qua sát hạch đầu, cẩn thận bị trừ điểm.” Anh ta nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên nhún vai, bảo đảm: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không làm chậm trễ nhiệm vụ của các anh, tôi chỉ đi theo thôi.”
“Vậy là tốt nhất!”
Cổ Vinh An chỉ mong Nhiếp Nhiên có thể an phận một chút, như vậy bọn họ cũng có thể an toàn quay lại.
Ba người đi vào trong thôn thì thấy hình như người bên trong hoàn toàn không phát hiện ra có người ngoài xâm phạm, sự xuất hiện của bọn họ còn khiến những người khác để ý.
Đặc biệt ba người còn không có hành lý gì, hai tay trống không.
Cổ Vinh An không kịp trở tay.
Kế hoạch ban đầu là muốn lẻn vào trong thôn tìm người để hỏi, còn chưa kịp lên tiếng, một cậu thanh niên đã tò mò chủ động bước tới hỏi: “Hình như ba người không phải là người trong thôn?”
Cố Vinh An cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói: “À, chúng tôi… chúng tôi đến tìm người.”
“Tìm người? Mọi người tìm ai?” Cậu ta cảnh giác hỏi.
“Chúng tôi… chúng tôi… tìm…”
Cổ Vinh An đâu có biết ai ở đây, lắp bắp một lúc làm cậu thanh niên kia càng thêm thận trọng: “Rốt cuộc anh muốn tìm ai, tôi quen hết người ở đây, anh chỉ cần nói tên là được.”
“À ờ… chúng tôi…”
Cổ Vinh An vắt hết óc không nghĩ ra được cái tên chính xác nào, bầu không khí cũng trở nên kỳ quái.
Anh ta thấy sắp bị lộ rồi.
Lúc chuẩn bị tìm một cái cớ thoát thân thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng: “Tôi và hai anh tôi đến đây tìm chú Đặng.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Cố Vinh An và Từ Minh Thao lập tức quay lại nhìn Nhiếp Nhiên.
Cậu thanh niên kia nhìn Nhiếp Nhiên, cảnh giác nói: “Chú Đặng? Chỗ chúng tôi không có ai họ Đặng.”
Tim Cố Vinh An và Từ Minh Thao nhảy lên tận cổ họng.
Xong rồi, bị lộ rồi!
Phải mau nghĩ cách chuồn đi mới được!
Nhiếp Nhiên kinh ngạc hô lên: “Không thể nào, chúng tôi nghe nói chỗ chú ấy bị người ngoài xâm nhập, còn bị đốt, sợ cả nhà chú ấy xảy ra chuyện nên mới chạy vội đến đây mà.”
Hai người thấy cậu thanh niên đối diện cau mày, cảm thấy cần phải lập tức đưa Nhiếp
Nhiên rời đi.
Đúng lúc này, một người đi ra: “À, cô nói cái thôn bị phóng hỏa đó à, chúng tôi cũng nghe thấy chuyện ấy, nhưng thôn đó cách
nơi này rất xa, tôi nghĩ mọi người tìm nhầm chỗ rồi.”
“Tìm nhầm chỗ? Không thể nào, ba anh em chúng tôi hỏi thăm cả đường đến đây, sao có thể nhầm được?” Nhiếp Nhiên cau mày, quay lại mắng Cố Vinh An: “Anh cả, tại anh đấy! Không biết đường mà cứ đòi dẫn em với anh hai đi, bây giờ anh xem kìa, đi sai chỗ rồi!”