Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2128
Tất cả đem theo vũ khí không có lực sát thương quá lớn chạy nhanh đến thôn.
Sau khoảng hơn ba tiếng, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy khói lửa phía xa. Nơi có khói lửa là nơi có người, cho nên sắp đến gần thôn rồi.
“Tất cả mọi người tăng tốc.” Lý Vọng ra lệnh cho những người phía sau.
Mười bốn người chạy đến thôn, bọn họ cần phải tới trước đám phần tử không rõ kia để tạo thành vòng bảo hộ phía trước thôn, nếu không bọn chúng tiến vào rồi thì sẽ khó giải quyết.
Trong đội ngũ chỉ còn lại tiếng bước chân và tiếng thở dốc, hoàn toàn không còn bầu không khí thoải mái vui vẻ như vừa nãy.
Qua hơn nửa tiếng nữa, cuối cùng cũng thấy được thôn làng bên dưới.
Có vẻ chưa bị ai xông vào nên trong thôn rất yên tĩnh, không loạn lạc, Lý Vọng thở phào nhẹ nhõm.
“Chắc đám người kia vẫn chưa tới, mọi người chia ra canh chừng.” Nếu đám phần tử kia chưa lẻn vào thì không cần quấy nhiễu tránh tạo thành khủng hoảng không cần thiết với dân làng.
Vì bọn họ không có đủ súng đạn nên tạm thời ẩn nấp quan sát tình hình.
Nhưng chờ một tiếng, Lý Vọng cảm thấy không đúng.
Theo lý mà nói, dù bọn họ đến trước thì bên kia cũng không đến chậm hơn bao lâu mới đúng, sao có thể lâu thế này?
Lý Vọng nghi nhầm chỗ, vội liên lạc với Tiểu đoàn trưởng Lý, kết quả thực sự có người không rõ thân phận tiến vào biên giới.
Trái tim anh ta chùng xuống.
Nếu như tin tức không sai thì có nghĩa là chỗ bọn họ xảy ra vấn đề.
Lý Tông Dũng thấy mãi mà Lý Vọng không nói gì, cũng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?” “Có thể… bọn tôi đến chậm rồi.” Bọn họ không chỉ đến chậm một bước, mà còn lãng phí một tiếng, bây giờ không thể biết được trong thôn thế nào.
Lý Tông Dũng nâng cao giọng: “Cậu nói cái gì?” “Bọn tôi đến đây từ một tiếng trước, muốn chặn bọn chúng lại, nhưng không đợi được ai.” “Bây giờ mọi người đang ở chỗ nào? Lập tức gửi qua đây để người bên kia kiểm tra.” “Rõ!” Lý Vọng gửi vị trí qua, đợi khoảng ba mươi giây thì nghe thấy Lý Tông Dũng hỏi: “Cậu chắc chắn trong một tiếng đó không gặp được ai chứ?” Lý Vọng căng thẳng nhưng vẫn trả lời:
“Vâng, bọn tôi không gặp bất cứ ai.” “Lập tức phái người đi qua kiểm tra rồi về báo cáo cho tôi.” “Rõ!” Lý Tông Dũng lại gọi: “Đợi đã!” Anh ta giật mình vội đặt máy lên tai, hỏi:
“Tiểu đoàn trưởng còn dặn dò gì ạ?” “Cậu để Nhiếp Nhiên cùng đi.” Lý Vọng ngẩn ra.
Để Nhiếp Nhiên đi?
Tại sao?
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Tiểu đoàn trưởng, các binh lính lâu năm của Quân khu 9 còn không đáng tin bằng Nhiếp Nhiên à?
Dù không phục nhưng anh ta không dám nói không: “Rõ!” Lý Tông Dũng bảo Nhiếp Nhiên đi cùng là vì cô đã từng ẩn mình trong thôn trước đó, nếu như có chuyện gì thì ít ra cô còn lừa cho qua được, không để họ hoài nghi.
Còn đám binh lính này lại khác, bọn họ không có tài chém gió như cô.
“Nhiếp Nhiên, Từ Minh Thao, Cố Vinh An, ba người vào thôn kiểm tra tình hình, cố gắng không để ai phát hiện.” Lý Vọng vốn định để hai người bọn họ đi, nhưng lại sợ Từ Minh Thao không trấn áp được Nhiếp