Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2122
CHIA RA HÀNH ĐỘNG
Cô vừa giải quyết ba người nào?”
Lúc nghỉ ngơi, Từ Minh Thao hỏi Nhiếp Nhiên.
“Không biết, trong ba người tôi chỉ biết một mình Cổ Vinh An, một người khác là lúc thay quần áo tôi tiện tay xử, không nhìn kỹ đối phương.” Nhiếp Nhiên ngồi xổm dưới đất, chia đều đồ ra.
Vừa nãy lúc tìm chỗ thay đồ, cô vô tình gặp một binh lính Quân khu 9 nên nhân lúc đối phương còn chưa chú ý tới mình, dùng khẩu súng của Cố Vinh An bắn anh ta, đá anh ta ra khỏi cuộc chơi.
Bởi vì quá nhanh nên cô chưa nhìn kỹ đã đuổi anh ta đi, tranh thủ thời gian thay quần áo, không hề nhớ mặt đối phương tròn hay méo.
Từ Minh Thao cau mày: “Thay quần áo?”
Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, quả nhiên thấy cô không còn mặc đồ rằn ri nữa mà là một bộ đồ bình thường, quan trọng nhất là rất khô, không ẩm ướt như mình.
“Cô lấy quần áo ở đâu ra thế?”
Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn: “Cái này là lột của Cố Vinh An.”
Hai nam binh bên cạnh nghe thấy mà kinh hãi.
“Cô lột quần áo của nam binh?”
“Cô lột quần áo đàn ông?”
Nhiếp Nhiên vô cùng bình tĩnh: “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
“… Cô thật lợi hại.” Một lúc sau Từ Minh
Thao mới hoàn hồn lại, gượng gạo khen.
“Phụt… ha ha ha ha…”
Đúng lúc này, nam binh kia đột nhiên lăn ra cười khiến Từ Minh Thảo và Nhiếp
Nhiên đều ngẩn ra.
“Ha ha ha ha… ha ha… tôi… ha ha ha… muốn nhìn thấy cậu ta bị lột sạch đứng ở… đó lắm rồi, ha ha ha ha…”
Anh ta cười không dừng lại được, Nhiếp
Nhiên và Từ Minh Thao thì đưa mắt nhìn nhau.
Từ Minh Thao thấy Nhiếp Nhiên cũng khóe miệng lên cười xấu.
Ban đầu anh ta còn không hiểu cô có ý gì, sau đó lại nghe thấy Nhiếp Nhiên nói:
“Không cần, bởi vì anh cũng sắp được như anh ta rồi.”
“…” Nam binh kia khựng lại.
Ý… ý gì thế?
“Có sẵn quần áo khô còn không mau thay ra.” Nhiếp Nhiên nhướng mày với Từ Minh
Thao, anh ta hiểu ngay.
Mặc dù là vì nghĩ cho mình, nhưng anh ta vẫn thấy xấu hổ.
Nữ binh này đúng là…
Lạ đời!
“Đừng bỏ lỡ không sẽ hối hận đấy, tôi lấy một nửa chiến lợi phẩm, phần còn lại là của anh.”
Từ Minh Thao thấy cô bỏ đi, vội gọi lại: “Cô cứ đi thế à? Người còn lại cố định làm thế nào?”
“Không biết.” Cô bỏ lại một câu.
“Tôi cảm thấy tiếp theo chúng ta nên hành động chung thì hơn.” Từ Minh Thao đề nghị.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại từ chối: “Không, hành động chung chỉ cho đối phương cơ hội thôi, chúng ta tách ra thì một người sẽ trở thành mục tiêu, như vậy sẽ có phần thắng.”
Thấy cô phân tích lý trí, Từ Minh Thao không nói được gì.
Đúng vậy, đối phương chỉ còn lại một người, mà bọn họ có hai. Nếu hai người đi cùng nhau vậy nghĩa là đã cho đối phương cơ hội cùng diệt.
Từ Minh Thao nhìn cô với con mắt khác.
“Một mình cô ổn chứ?” Từ Minh Thao lại hỏi.
“Ừ, không sao.”
“Vậy cô phải cẩn thận.”
Từ Minh Thao hô lên với bóng lưng cô, nhưng Nhiếp Nhiên không dừng lại, tùy ý khoát tay.
Từ Minh Thao thì quay sang nhìn binh lính kia.
Tự dưng bị nhìn, anh ta rùng mình, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: “Cậu… cậu muốn làm gì…”
“Cái này còn cần hỏi à?”
Nam binh kia giận đến đỏ bừng mặt.