Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2120
ANH CÓ CỞI KHÔNG?!
Nhiếp Nhiên thản nhiên buông tay ra, đối phương ngã thẳng xuống đất.
Anh ta tưởng là mình bị cô giết rồi, dù sao cũng cảm nhận được con dao lạnh như bằng kia chạm vào cổ mình.
Nhưng sau mấy giây, anh ta lại ngạc nhiên ồ một tiếng.
Sao hình như không có máu chảy ra nhỉ?
Anh ta vội sờ cổ mình, phát hiện không bị tổn hại gì thì kinh ngạc nói: “Tôi chưa chết à?”
“Cố Vinh An, giết binh lính, tôi sẽ phải đền mạng.” Nhiếp Nhiên cài lại dao vào eo, lạnh lùng trả lời.
Thật ra ngay từ đầu cô chỉ dùng sống dao dí vào cổ anh ta, bởi vì cô chắc chắn 90% đây là người mình vì anh ta che mặt.
Cổ Vinh An nổi giận: “Thế vừa nãy cô dọa tôi làm gì?!”
Lúc nãy anh ta bị Nhiếp Nhiên cầm dao dọa suýt nữa tưởng mình sắp chết rồi. Còn nghĩ cô thật to gan, lại dám ra tay giết mình dù đã nhìn thấy mặt.
Nhìn kẻ đầu sỏ thản nhiên đứng đó, anh ta càng thêm tức giận, nhưng Nhiếp Nhiên lại liếc anh ta, hỏi: “Rốt cuộc ai dọa ai trước?”
Cô đang ám chỉ việc vừa rồi Cố Vinh An bắn lén mình.
Nhưng da mặt Cố Vinh An còn dày hơn tường thành, không hề đuối lý mà còn hùng hồn trả lời: “Hai chuyện này khác nhau, tôi tuân mệnh đến sát hạch mọi người.”
Anh ta tưởng câu trả lời của mình không chê vào đâu được, có tình có lý, nhưng quên mất cô là một người giỏi ăn nói.
“Tôi cũng tuân mệnh tới đánh phản loạn.”
Nhiếp Nhiên không do dự phản kích lại.
“Bây giờ anh đã là một người chết rồi, mời anh im miệng!”
Nhiếp Nhiên thu dọn đồ của mình rồi vợ vét dao và súng đạn trên người Cố Vinh
An.
Cố Vinh An đáng thương trơ mắt nhìn cô lấy hết đồ đi, không nói được câu nào, ai bảo bây giờ anh ta đã là “người chết” rồi.
“Lần này các anh có tổng cộng mấy người?”
Nhiếp Nhiên cúi đầu xử lý đồ trong tay anh ta, thuận miệng hỏi, ai ngờ một giây tiếp theo đã bị Cổ Vinh An tìm được cơ hội nói:
“Bây giờ tôi đã là một người chết rồi.”
Cô tiến lên lấy tai nghe của anh ta, thấy quần áo của anh ta vẫn khô nên lột luôn cả áo khoác và quần.
Lúc cởi áo khoác, Cổ Vinh An vẫn không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đến quần thì anh ta nhảy dựng lên.
“Này! Cô làm gì thế hả!” Cố Vinh An giữ chặt quần mình, cảnh giác hỏi.
“Một người chết nhiều lời như vậy làm gì!”
Nhiếp Nhiên tiếp tục cưỡng ép cải thắt lưng của anh ta, vẻ mặt thản nhiên không giống đang cởi quần nam binh mà là đang cạo lông cho một con chó. 5
“Người chết thì cô cũng không thể lột quần được, người chết cũng phải có tôn nghiêm.” Cố Vinh An giữ chặt quần không chịu buông. 5
“Người chết còn cần tôn nghiêm làm gì!”
Nhiếp Nhiên và anh ta giằng có một lúc, cuối cùng thấy sắp hết giờ, cô rút dao ra uy hϊế͙p͙: “Một là anh tự cởi, hai là tôi cởi giúp anh, anh chọn đi.”
“Cô…” Cổ Vinh An giống như cô vợ nhỏ phẫn nộ tới cực điểm, dùng ánh mắt tố cáo
CÔ.
Cô coi như không thấy, cầm dao dọa: “Mau lên!”
Nhìn cô y như thổ phỉ trêu đùa gái nhà lành, giờ chỉ thiếu mỗi anh hùng cứu mỹ nhân thôi. Nhưng đáng tiếc không có anh hùng nào đến cứu “mỹ nhân” này cả.
“Cô đúng là vô nhân đạo!” Dưới sự uy hϊế͙p͙ của con dao, anh ta không cam lòng tháo thắt lưng ra, lúc chuẩn bị cởi quần, anh ta nói: “Cô quay đi đi.”
Đáng tiếc Nhiếp Nhiên không mắc bẫy, tiếp tục cầm dao nói: “Đừng có lề mề nữa, anh có tin tôi lột cả qυầи ɭót của anh ra không?” ®
Cổ Vinh An không làm sao được, xấu hổ cởi quần ra đưa cho Nhiếp Nhiên, sau đó dùng sức lấy tay kéo áo lót của mình xuống dưới.
Nhiếp Nhiên không nhìn mà cầm đồ quay đi luôn.
Cổ Vinh An tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Đợi lát nữa sát hạch kết thúc, anh ta phải làm sao đây, mất hết mặt mũi rồi!