Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2106
KÍCH ĐỘNG TẤT CẢ MỌI NGƯỜI?
Trong ba ngày sau đó, cả Quân khu 9 đều trở nên khác thường.
Buổi sáng ngày hôm sau mọi người không thấy Nhiếp Nhiên xuống tầng tập thể dục buổi sáng đúng giờ là biết nhất định cô đã xảy ra chuyện rồi.
Uống Tự Minh, Phương Lượng cùng với hai chị em nhà họ Manh vội đi tìm Tiểu đoàn trưởng, nhưng đáng tiếc Lý Tông Dũng không đồng ý gặp bọn họ.
Sau đó các nữ binh khác cũng lần lượt theo đám người Uông Tư Minh đi tìm ông.
Lý Vọng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày các nữ binh trong đội ngũ lại đi xin tha cho
Nhiếp Nhiên, trừ Cửu Miêu và Lý Kiêu ra, gần như tất cả đều đi.
Ngay cả các nam binh cũng bắt chước theo.
Nếu không phải anh ta phụ trách họ thì chính anh ta cũng phải nghi ngờ liệu có phải Nhiếp Nhiên đã thu phục được đám người này rồi không, nếu không tại sao bọn họ lại phải liều mạng xin tha cho cô như vậy?
Nhưng Lý Tông Dũng vẫn không chịu gặp bọn họ, thậm chí còn ra lệnh ai đi xin sẽ bị trừ điểm.
Nhưng lạ là dù có mệnh lệnh này, những người kia vẫn cứ đi.
Lý Vọng không thể tin nổi, cho dù mấy ngày trước tạo dựng được tình bạn tốt cũng không đến mức này chứ?
Nhất định Nhiếp Nhiên đã cho bọn họ uống bùa mê thuốc lá gì đó rồi!
Không chỉ bọn họ mà đám binh lính Quân khu 9 cũng ra mặt xin giúp, nhưng Lý Vọng biết đây là vì tình cảm trên đảo.
Nhìn đám người đông đảo kéo đi mà anh ta cũng phải nghi ngờ có phải Nhiếp Nhiên bị giam trong phòng tối đã sớm biết tất cả rồi không.
Vì “ý dân” mạnh mẽ nên Lý Tông Dũng sầm mặt nói với Lý Vọng: “Đi dẫn con nhóc kia qua đây.”
Lý Vọng vui mừng đi đến phòng tối. Anh ta mở cái cửa sổ nhỏ ra trước, thấy trong phòng tối đen không có một tiếng động nào, vội vàng gọi: “Nhiếp Nhiên?”
Mấy giây sau, một giọng nói truyền tới:
“Mấy ngày không gặp, hình như thầy tiều tụy hẳn đi nhỉ?”
Lý Vọng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu đoàn trưởng bảo tôi dẫn cô đi gặp ngài ấy.”
Sau một lúc lâu, một đôi mắt xuất hiện ở cửa sổ: “Vậy mở cửa đi.”
Anh ta vội vàng mở khóa, đẩy cửa ra.
Cô đi ra khỏi phòng, cười khẽ: “Xem đi, tôi nói mà, tôi không bao giờ làm chuyện không có lợi cho mình.”
Lý Vọng ngẩn ra, nhớ lại lời cô nói trước lúc bị giam.
Quả nhiên là thế!
“Cô đã sớm biết rồi à?” Anh ta kinh ngạc trợn to måt.
Nhiếp Nhiên bật cười: “Biết cái gì?”
“Đương nhiên là toàn bộ!”
Cô nở nụ cười thần bí, đi xuống tầng trước:
“Thầy đoán xem.”
Đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng, Lý
Vọng và Nhiếp Nhiên hồ báo cáo nhưng hình như Lý Tông Dũng không nghe thấy nên hai người cứ đứng đó cả sáng.
Nhiếp Nhiên biết ông đang cố ý phạt cô, nhưng phạt còn tốt hơn không phạt, thế
này chứng minh ông sắp hết giận rồi.
Vì thế Nhiếp Nhiên thoải mái đứng đợi.
Đến giờ ăn cơm trưa, Lý Tông Dũng mới giải quyết xong công việc, ngẩng đầu lên gọi cô vào.
Vừa đóng cửa, Lý Tông Dũng đã sầm mặt lại, uy nghiêm nói: “Giỏi lắm, kích động toàn bộ người Quân khu 9 đến xin tha cho cô, sao hả, có phải thấy vẻ vang lắm không!”
“Cũng tạm ạ.”
Lý Tông Dũng tức giận đập bàn: “Tôi không khen cô!”
“Dạ!” Nhiếp Nhiên đứng nghiêm.
Lý Tông Dũng đau đầu: “Tôi chỉ hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có thể an phận vượt qua kỳ tân binh không?”
“Có thể.” Cô trả lời không do dự.
Lý Tông Dũng như bị đánh bại, mệt mỏi khoát tay: “Được rồi, chuyện này chấm dứt tại đây, nhưng cô vẫn sẽ bị trừ điểm.”
“Rõ!”
Lý Tông Dũng hừ lạnh: “Cô đừng vội mừng, bây giờ cô chỉ còn sáu mươi điểm, nếu lúc huấn luyện xảy ra bất cứ vấn đề gì thì vẫn sẽ bị đá ra ngoài, đến lúc đó tôi không giúp cô đâu. Mong là cô cố mà giữ lấy nó, nếu không Quân khu 9 không có duyên với cô rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Lý Tông Dũng phất tay ra hiệu cho cô ra ngoài, dù sao ông cũng biết mình có nói thêm thì chưa chắc cô đã nghe vào.