Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2105
VẬY THẦY ĐỢI ĐI
Lý Vọng không kiên trì nữa, thật ra anh ta cũng biết với năng lực của mình mà muốn Tiểu đoàn trưởng đang tức giận đổi ý là quá khó. Vì thế chỉ có thể tạm thời lựa chọn tin tưởng cô.
Đêm mùa thu không còn nóng bức như mùa hè mà mát dịu hơn. Lý Vọng dẫn cô đi xuyên qua sân huấn luyện, đến phòng tối.
Mới chưa được một tháng mà cô lại bước vào đây rồi.
Nhiếp Nhiên quen thuộc đi vào căn phòng trước đó.
Lý Vọng thầm lắc đầu, không còn cách nào khác.
Trước khi đưa cô vào, Lý Vọng thấy vẻ mặt cô bình tĩnh đâu có giống đi giam, y như đi dạo phố uống trà nói chuyện với người ta,
thế là trừng cô: “Cô thật càn quấy!”
Nhiếp Nhiến cong môi lên cười, ung dung đi vào trong.
Phòng vẫn tối đen như lúc cô đi, không hề thay đổi.
Lý Vọng nói: “Cô cẩn thận một chút.”
“Đâu phải là chưa đến bao giờ, yên tâm đi, không sao đâu.” Nhân lúc Lý Vọng vẫn chưa đóng cửa, có ánh sáng chiếu vào,
Nhiếp Nhiên theo bản năng nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh một lần rồi mới nói với anh ta.
Lý Vọng thở dài: “Tôi chưa từng gặp ai điên như cô.”
“Nói như trước kia thầy chưa thấy tôi điên bao giờ ấy.” Nhiếp Nhiên cười khẽ.
Lý Vọng nhớ tới lần đầu bọn họ gặp nhau, cô nhảy từ trên vách núi xuống, sau đó tiêm thuốc của Phùng Chí, liều chết trở về đơn vị.
Lần nào cũng khiến người ta kinh ngạc và khiếp sợ hơn vào phòng tối.
Hình như anh ta có vẻ chuyện bé xé ra to thật rồi.
“Ngày mai tôi sẽ đi tìm Tiểu đoàn trưởng giải thích rõ, chắc chắn sẽ không để cô ở trong này quá lâu đâu.” Lý Vọng nghiêm túc nói.
Anh ta nhìn vẻ mặt cô, biết là mình đàn gảy tai trâu rồi. Anh ta thầm thở dài, ai ngờ
Nhiếp Nhiên không chỉ không lo lắng nà còn nói với anh ta: “Không cần đâu, tạm thời thầy đừng ra mặt, kẻo Tiểu đoàn trưởng không vui sẽ cách chức thầy.”
Lý Vọng tức giận: “Nếu cô quan tâm tôi như vậy thì lúc này đã không đánh nhau với Tô Bách rồi!”
Đây là lần thứ ba anh ta làm sĩ quan huấn luyện tân binh, và là lần duy nhất bị Tiểu đoàn trưởng chỉ đích danh phê bình.
Đều tại cô cả!
Nhiếp Nhiên cười, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo: “Đánh nhau là đánh nhau, quan tâm là quan tâm, đâu có trở ngại gì?”
“Luyên thuyên, cô ngoan ngoãn đợi đi.”
Lý Vọng trưng cô, đang định đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên vang lên:
“Thầy đừng quá lo lắng, tôi không sao đâu.”
“Cô đừng nghĩ đơn giản, Tiểu đoàn trưởng có cưng chiều cô thế nào thì cũng không phải là… người thân của cô, hơn nữa chuyện lớn như vậy, cho dù Tiểu đoàn trưởng muốn bảo vệ cô thì cũng phải có năng lực đó.”
Anh ta vốn muốn nói với Nhiếp Nhiên là cho dù Tiểu đoàn trưởng chiều cô thế nào nhưng cũng không phải là ba cô, cô nên có chừng mực.
Nhưng sau đó nghĩ đến một số chuyện trong nhà Nhiếp Nhiên nên anh ta mới dừng lại, uyển chuyển dùng hai chữ người thân, sợ động đến nỗi đau của cô.
Nhiếp Nhiên bật cười: “Yên tâm đi, tôi nói có thể bình an ra ngoài thì nhất định có thể làm được.”
“Cô đừng nói với tôi rằng cô cho là mình nắm chắc tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay đấy nhé?”
“Cho dù không thì tôi cũng có cách khiến nó có lợi với tôi, tôi không bao giờ làm chuyện gì bất lợi cho mình.”
Lý Vọng có một đống lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể oán hận: “Đợi cô ra khỏi đây rồi hãy nói với tôi câu này.”
Nhiếp Nhiên cười, nhún vai: “Được, vậy thầy đợi đi.”
Sau đó cửa bị đóng lại, căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng bước chân Lý Vọng xa dần rồi biến mất mới mò mẫm ngồi xuống cạnh giường. 4