Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2103
CÔ CẢM THẤY TÔI NÊN LÀM NHƯ THẾ NÀO?
“Trừ điểm là xong à? Hai người có biết làm như vậy là vô cùng tồi tệ không! Vì tức giận nhất thời mà phá hỏng kỷ luật quân đội, đúng là càn rỡ!” Ông mắng Lý Vọng: “Cậu là sĩ quan huấn luyện, không ngăn cản còn bên cạnh xem, như vậy là không làm tròn bổn phận!”
Nhiếp Nhiên lên tiếng: “Chuyện này không liên quan đến sĩ quan huấn luyện…”
Lý Tông Dũng nổi giận mắng: “Cô đừng có cậy anh hùng ở đây! Cô đừng quên khoảng thời gian trước cô hứa với tôi thế nào? Mà
bây giờ cô lại làm gì? Có phải bị đá ra khỏi đây thì cô mới vui không!”
Ông đã nói đi nói lại với Nhiếp Nhiên rằng
Quân khu 9 không thể so với đơn vị dự bị, không thể tùy hứng được. Quy củ nơi này rất nghiêm khắc, một khi phạm lỗi, ông cũng chỉ có thể làm việc theo quy định.
Nhưng bây giờ cô liên tục vi phạm quy định, còn đánh chiến hữu ngay trước mặt nhiều người, bảo ông phải thu dọn thế nào đây?
Mặc dù ông tin Nhiếp Nhiên không chủ động đánh đối phương, cũng tin nhất định là Tô Bách làm ra chuyện gì mới gây ra một loạt vấn đề này. Nhưng đây không phải cái cớ cho cô ra tay.
Cô nên giao những chuyện này cho sĩ quan huấn luyện giải quyết chứ không phải là dạy dỗ đối phương thay sĩ quan huấn luyện. Như vậy sẽ khiến cô rơi vào tình huống bị động và bất lợi.
Một lúc sau Lý Tông Dũng dần dần bình tĩnh lại, ông hỏi: “Bây giờ điểm của hai người bọn họ là bao nhiêu?”
Lý Vọng đứng thẳng lên: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, một người sáu mươi chín, một người bảy mươi.”
Lý Tông Dũng hừ lạnh: “Một người sáu mươi chín, một người bảy mươi, điểm số như vậy còn dám đánh nhau à? Có thấy mất mặt không hả? Mặt mũi Quân khu 9 sắp bị hai người làm mất hết rồi!” Im lặng một lát, ông lại hỏi: “Ai sáu mươi chín điểm?”
Thật ra không cần hỏi, Lý Tông Dũng cũng biết chắc chắn không phải Nhiếp Nhiên.
Cho dù có tức giận thế nào thì cô vẫn có đầu óc, tuyệt đối sẽ không vì đối phương mà kéo mình vào.
Quả nhiên ông nghe thấy Lý Vọng nói: “Tô
Bách.”
Lý Tông Dũng không do dự ra lệnh: “Thu dọn đồ đạc lập tức rời khỏi Quân khu 9.”
Tô Bách kinh ngạc: “Tiểu đoàn trưởng…”
Lý Tông Dũng quả quyết nói: “Chính cậu nói mình sẽ tự gánh vác hậu quả.”
“Không phải thế, tôi… khi đó tôi… tôi…”
Tô Bách chưa kịp nghĩ ra cớ gì đã nghe thấy Lý Tông Dũng nói: “Tôi sẽ gửi hồ sơ của cậu về đơn vị cũ, chuyện cậu lén đánh nhau, nhân phẩm đạo đức tệ hại tôi cũng nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không nhân nhượng!”
“Tiểu đoàn trưởng, không phải vậy, ngài nghe tôi giải thích đã… tôi…”
Tô Bách muốn nói mấy lần nhưng Lý Tông
Dũng vẫn lạnh lùng ra lệnh: “Lý Vọng, đưa cậu ta ra ngoài cho tôi, giám sát cậu ta thu dọn đồ đạc, đưa lên máy bay ngay trong đêm.”
Lý Vọng hô: “Rõ!”
này chứ đừng nói là phạm phải cả ba!” Lý
Tông Dũng lạnh mặt ra lệnh: “Dẫn ra ngoài!”
Lần này Tô Bách không còn cơ hội nào ở lại nữa, Lý Vọng túm cổ áo anh ta kéo đi không chút do dự.
Trong phòng làm việc chỉ còn một mình
Nhiếp Nhiên. Tuy bầu không khí yên tĩnh làm người ta căng thẳng nhưng cô vẫn thản nhiên như không.
Lý Tông Dũng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới nói: “Vì loại người như vậy mà bị trừ mười điểm, có đáng không?”
“Không đáng.” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn.
Lý Tông Dũng tức giận chỉ muốn cầm đồ ném cô: “Không đáng mà cô còn đánh nhau với cậu ta à! Cô có biết đây là vị phạm quy định không?”
“Biết.”
“Tôi có nói với cô là nếu còn có lần sau thì tôi tuyệt đối không nhân nhượng chưa?”
“Có.”
“Vậy cô cảm thấy tôi nên làm như thế nào?”
Lần này Nhiếp Nhiên im lặng: “…”