Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2102
KHIỂN TRÁCH
Tô Bách, Nhiếp Nhiên cùng với Lý
Vọng đi đến phòng làm việc của Lý
Tông Dũng.
Những người khác giải tán, trở về phòng.
Ba người Uông Tư Minh cùng với chị em
Manh Nhiễm Nhi hơi lo lắng. Vừa nãy sắc mặt Tiểu đoàn trưởng rất khó coi, ngộ nhỡ phạt Nhiếp Nhiên thì sao.
Loại người như Tô Bách bị đá ra ngoài không có gì đáng tiếc. Nhưng nếu Nhiếp
Nhiên bị liên lụy thì là lỗi của chị em bọn họ.
Mạnh Kiệt bước đi, Manh Nhiễm Nhi vội kéo anh ta lại: “Em định đi đâu?”
Manh Kiệt lo lắng trả lời: “Chị, em đi giải thích với Tiểu đoàn trưởng, nếu không
Nhiếp Nhiên có chuyện gì thì sao đây, em
không thể để cô ấy bị Tiểu đoàn trưởng mắng oan.”
Đáy mắt Dương Thụ sầm lại, cứ cảm thấy không thoải mái, lạnh giọng nói: “Cô ấy vẫn chưa đến lượt cậu giúp, cậu đi cũng vô dụng.”
Nói xong anh ta đi xuống tầng, để lại hai chị em không hiểu gì.
Uông Tư Minh và Phương Lượng thấy bầu không khí hơi lúng túng thì vội hóa giải:
“Mọi người đừng để ý, cậu ấy từ trước đến giờ không biết nói chuyện, thật ra ý cậu ấy là với năng lực của Nhiếp Nhiên thì hoàn toàn có thể giải quyết, mọi người đừng lo lắng.”
“Có thật không?” Manh Nhiễm Nhi nghi ngờ hỏi.
Phương Lượng gật đầu: “Ừ, chắc không sao đâu, cô ấy đã từng… giải quyết rất nhiều chuyện rồi, hơn nữa có sĩ quan huấn luyện
Lý đi cùng, tôi tin sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn đâu.”
Tuy nói thế nhưng thật ra bọn họ vẫn rất lo lắng.
Mặc dù lần nào gặp chuyện Nhiếp Nhiên cũng biến nguy thành an nhưng quá trình quá chấn động lòng người, khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.
Phương Lượng và Uông Tự Minh có lòng muốn giúp nhưng không làm gì được, khuyên hai chị em xong cũng rời đi.
Bây giờ trừ cầu nguyện ra cũng chỉ có thể cầu nguyện thôi.
Đêm mùa thu dần buông xuống, đèn trong phòng làm việc của Tiểu đoàn trưởng vẫn sáng.
Bầu không khí trong phòng rất căng thẳng.
Lý Tông Dũng ngồi ở chỗ của mình không nói gì. Ba người Lý Vọng thì xếp hàng đứng tại chỗ.
Bởi vì không khí nặng nề này kéo dài mãi nên Tô Bách càng bất an hơn, không nhịn
được phải lên tiếng: “Tiểu đoàn trưởng, tôi có thể giải thích chuyện kia, tôi không…”
Lý Vọng ngắt lời anh ta, báo cáo với Lý
Tông Dũng: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, chuyện này gần như giống với lời Nhiếp
Nhiên đã nói.”
Tô Bách vội vàng xua tay nói: “Không phải vậy, tôi có thể giải thích!”
Nhưng vừa dứt lời đã thấy ầm một tiếng, bàn làm việc phát ra tiếng vang lớn. Cốc nước và tài liệu trên bàn chấn động, cái cốc đổ xuống làm nước chảy khắp bàn.
Sắc mặt Lý Tông Dũng tái mét, vô cùng tức giận.
“Ầm ĩ vui lắm đúng không?! Bây giờ tất cả mọi người Quân khu 9 đều biết chuyện này rồi, đắc ý lắm à?!”
Lúc không tức giận Lý Tông Dũng đã rất uy nghiêm rồi, bây giờ tức giận càng khiến người ta sợ hãi. Ông nhìn chằm chằm ba người trước mặt: “Ai có thể nói cho tôi biết
tại sao lại xảy ra chuyện này không?”
Tô Bách không dám nói gì, Lý Vọng thì cướp lời: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, là
Tô Bách khiêu khích Nhiếp Nhiên mấy lần liền.”
Tô Bách cảm thấy Lý Vọng đã vứt bỏ mình không hề do dự nên cũng cuống lên: “SĨ quan huấn luyện Lý, thầy không thể nói như vậy được, tôi đã bị cô ta đánh thành ra thế này rồi, sao thầy còn có thể thiên vị cô ta!”
“Tôi không thiên vị bất cứ ai, chính xác là cậu khiêu khích cô ấy hết lần này đến lần khác nên cô ấy mới đồng ý.”
“Tôi chỉ yêu cầu so tài, nhưng bây giờ thầy xem tôi bị đánh thành thế này, có thể coi là so tài à?!” Tô Bách chỉ miệng mình, tố cáo
Nhiếp Nhiên.
“Nếu cậu đã lựa chọn so tài thì nên gánh vác hậu quả, hơn nữa Nhiếp Nhiên cũng không tấn công cậu quá đáng, tất cả đều do cậu không bằng người ta.”
Tô Bách nghẹn họng: “Thầy…”
Lý Tông Dũng đập bàn mắng: “Các cậu có biết đánh nhau trong đơn vị sẽ có kết quả gì không hả?!”
Lý Vọng sợ Lý Tông giận lây sang Nhiếp
Nhiên nên bảo vệ cô: “Báo cáo Tiểu đoàn trưởng, trước khi đánh nhau bọn họ đã nói là đồng ý bị trừ mười điểm.”
Ai ngờ Lý Tông Dũng không chỉ không hạ hỏa mà lại còn tức giận hơn.