Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2100
66 ô tự tự rõ nhất!” C.
Tô Bách căm hận sự bình thản của cô, càng hận mình không thể làm gì được, chỉ có thể nhếch nhác ngồi dưới đất, không có sức đứng lên.
“Tôi rõ, nhưng bọn họ không rõ, hay là anh nói cho bọn họ biết tại sao Quân khu 9 có nhiều người như vậy mà tôi lại chỉ khó chịu với mình anh đi?” “Tôi…” Tô Bách che ngực, sắc mặt trở nên khó coi.
Mọi người thấy anh ta im lặng đều tò mò, không, nghiêm túc mà nói là kinh ngạc.
Nghe từ cuộc nói chuyện vừa rồi, hình như chuyện Tô Bách bị tụt quần là do Nhiếp Nhiên và Lý Vọng giở trò, hơn nữa Nhiếp Nhiên cũng đã thừa nhận.
Nhưng nghe Nhiếp Nhiên nói tiếp thì hình như là Tô Bách đã làm gì cô trước nên cô mới làm thế.
Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ lạ thì Nhiếp Nhiên cúi người xuống, đá đầu gối anh ta: “Nói đi, hay là… anh muốn tôi nói thay?” Tô Bách biến sắc, chột dạ: “Cô… cô nói cái gì thế, tôi có… có gì mà nói…” “Vậy sao? Hôm đó ở trong bụi cỏ…” Con người Tô Bách co lại, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
“Còn cả lúc ở cầu thang, anh…” Cô còn chưa nói xong, Tô Bách đã ngắt lời:
“Đừng nói nữa! Tôi nhận thua, tôi nhận thua là được chứ gì!” Mọi người kinh ngạc.
Rốt cuộc bụi cỏ và cầu thang Nhiếp Nhiên nói có ý gì mà lại khiến Tô Bách đột nhiên nhận thua?
“Như vậy… có thể bỏ qua cho tôi rồi chứ?” Tô Bách chống nửa người lên, vẫn chưa lau vết máu ở khóe miệng, nhìn rất thảm hại, trong mắt anh ta tràn ngập vẻ cầu xin.
Nhiếp Nhiên cười “Ai nói với anh là nhận thua thì tôi sẽ bỏ qua cho anh?” “Cô còn muốn thế nào nữa, tôi đã nhận thua, điểm cũng bị trừ, mất thể diện rồi mà còn chưa đủ à?” “Chỉ cần anh nhận sai là tôi phải tha thứ à?” Nhiếp Nhiên bật cười châm chọc: “Đây là logic gì thế? Là logic của mình anh à?
Chẳng lẽ anh không cảm thấy buồn cười sao?” Tô Bách thẹn quá hóa giận: “Cô… cô đừng có quá đáng, có nhiều người nhìn như vậy, năng lực của cô có lớn thế nào cũng không thể khiến bọn họ ngậm miệng được!” Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Tại sao tôi phải khiến bọn họ ngậm miệng, tôi không ra tay quá đáng, cũng không đánh anh tàn phế, hơn nữa anh bị trừ bao nhiêu điểm thì tôi cũng bị trừ bấy nhiêu, rất công bằng.” Được cô nhắc nhở, mọi người ở đây phát hiện ra một vấn đề.
Cả trận đấu nhìn như Nhiếp Nhiên bắt nạt Tô Bách, nhưng trừ mấy lần đánh đó ra, dù sắc mặt Nhiếp Nhiên khó coi thế nào thì cô cũng không ra tay làm gì.
Cũng có nghĩa là cô không hề tấn công đối phương quá đáng.
Bọn họ cảm thấy Nhiếp Nhiên thật gian xảo!
Vừa rồi Tô Bách bị Nhiếp Nhiên đạp mạnh rất mạnh, nhưng đó lại là hành động tự vệ chính đáng. Cho dù Tiểu đoàn trưởng tới cũng không nói gì được cô.
C Tô Bách chỉ muốn nghiền nát răng, nhưng bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa.
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Cô đánh rồi, được rồi chứ!” “Được.” Nhiếp Nhiên cười đồng ý, tự dưng cô dễ tính thế này làm mọi người ngẩn ra, nhưng lại thấy cô cong môi tiếp tục nói:
“Anh nói tôi thích tình trộm, tôi khiến anh bị đồn là tên biến thái thích lộ hàng, chuyện này đã kết thúc rồi. Nhưng bây giờ tôi phải tính chuyện anh vừa đánh lén tôi.” Tô Bách căng thẳng: “Vừa nãy…” “Vừa nãy anh muốn giết tôi.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh trần thuật.
Tô Bách sợ hãi: “Tôi…. tôi không…”