Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2099
TÔI KHÔNG CẦN PHẢI CÓ THẾ LỰC GÌ CẢ
“Nhiếp Nhiên! Cô…” Lý Vọng muốn quát cô dừng lại.
Đây là Quân khu 9, cô không thể không coi sĩ quan huấn luyện ra gì ngay trước mặt các tân binh được.
Những lúc anh ta định mở miệng ngăn cản,
Cố Vinh An lại đột nhiên giơ tay ra bịt miệng anh ta lại, cười nói với những người đứng xem đi: “Không có gì không có gì, mọi người tiếp tục đi, tên này ngứa mồm, đánh hai cái là được rồi.” 3
Nói xong anh ta còn vỗ vào miệng Lý Vọng hai cái như thật làm người xung quanh bật cười.
Lý Vọng tức giận cậy tay anh ta ra: “Cậu làm gì thế?”
Cố Vinh An kéo anh ta ra xa, nhỏ giọng trả lời: “Tô Bách động đến giới hạn cuối cùng của Nhiếp Nhiên rồi, không phải cậu đi lên nói mấy câu là giải quyết được đâu. Tôi đi tìm Tiểu đoàn trưởng tới, chỉ có Tiểu đoàn trưởng mới ngăn được cô ấy thôi, cậu đừng có dâng mình lên họng súng.”
Lý Vọng giữ lấy tay Cố Vinh An: “Tiểu đoàn trưởng mà biết sẽ lớn chuyện.”
“Không tìm Tiểu đoàn trưởng, Tô Bách chết chắc đấy.” Cố Vinh An liếc Nhiếp Nhiên:
“Vừa rồi cậu ta muốn giết Nhiếp Nhiên!
Cậu cảm thấy Nhiếp Nhiên sẽ bỏ qua cho cậu ta à?”
Cho dù người bình thường như bọn họ cũng không thể chịu nổi hành động vừa nãy của Tô Bách chứ đừng nói là Nhiếp
Nhiên. Chỉ sợ lần này Tô Bách gặp đại họa rồi.
“Nhưng mà…”
Lý Vọng không muốn làm lớn chuyện, lần trước Nhiếp Nhiên gây họa bị Tiểu đoàn trưởng giam lại, lần này chỉ sợ sẽ chọc giận
Tiểu đoàn trưởng tiếp.
Nhưng Cố Vinh An lại hỏi: “Cậu không muốn cô ấy giết Tô Bách, sau đó gánh tội giết người lên tòa án chứ?”
Tại Lý Vọng ong lên, buông tay Cố Vinh An ra.
Tô Bách thấy thế cuống lên: “Các… các người… các người… các người cùng một giuộc!”
“Đúng vậy, một giuộc thì sao? Anh có thể làm gì tôi?” Nhiếp Nhiên hỏi xong, liếc phía Cố Vinh An rời đi, khẽ cong khóe miệng lên.
Cô biết Cố Vinh An đi tìm Tiểu đoàn trưởng. Thật ra ngay từ đầu cô đã không định bỏ qua cho Tô Bách. Nếu như chỉ để anh ta bị trừ mười điểm trở về đơn vị cũ thì quá hời cho anh ta, loại người này cho
Trên con đường đi tới đây cô được người khác tán thưởng, đó đều là dùng máu và mồ hôi đổi lấy chứ không hề dựa vào bất cứ ai.
Tô Bách coi thường: “Bớt chém gió đi! Nếu như không phải chỗ dựa của cô mạnh mẽ, sao sĩ quan huấn luyện có thể nghe cô, cố ý khiến tôi mất mặt trước mặt nữ binh được!”
Song trong lòng anh ta lại cảm thấy hình như mình nhìn lầm thật rồi.
Nữ binh này đâu có bình thường, khoác lác như anh ta nghĩ. Năng lực đánh đối kháng của cô vượt xa anh ta, hơn nữa còn biến hóa khó lường khiến anh ta không sao chống đỡ được.
Lúc anh ta đang ảo não thì thấy đôi giày của Nhiếp Nhiên xuất hiện trước mắt: “Thế thì tại sao tôi lại phải khiến anh mất mặt?”