Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2077
XIN THA? ĐÚNG LÀ TRÒ CƯỜI!
Lúc Nhiếp Nhiên đến sân huấn luyện thì Dương Thụ đang chạy phạt, người ướt đẫm, mồ hôi nhỏ từng giọt trên tóc xuống, sắp không thở nổi nữa.
Lý Vọng quát: “Thế nào, vẫn không nói à?!”
CC
Lửa giận trong lòng Lý Vọng hoàn toàn bùng nổ: “Lì lợm đúng không? Khinh thường tôi đúng không? Được! Tôi sẽ xem xem hôm nay ai khắc ai!”
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói bình tĩnh đã chen vào: “Điều này thì thấy yên tâm, anh ta giống tôi, nhất định có thể khắc thầy.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi từ bên ngoài vào.
Lý Vọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Nhiếp Nhiên không trả lời ngay: “Anh ta vẫn không chịu nói à? Thế thì để anh ta tiếp tục chạy đi, dám khinh thường sĩ quan huấn luyện, phải phạt nặng.”
Lý Vọng chống nạnh, bực mình khiển trách: “Tôi hỏi cô đến đây làm gì?”
Nhiếp Nhiên chắp hai tay sau lưng: “Tôi đến xem kịch hay, xem xem anh ta có giống tôi trước kia không.” Nói xong, cô quay sang nhìn Dương Thụ: “Nhớ trước đây tôi cãi lại sĩ quan huấn luyện An bị phạt đứng chín ngày, bây giờ tôi muốn xem xem anh có thể chạy phạt chín ngày không.”
Lý Vọng càng cau mày chặt hơn, vừa định khiển trách cô có phải ăn no rửng mỡ không thì thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô hoàn toàn không giống như đang xem kịch.
Anh ta đuổi Dương Thụ đi trước: “Bây giờ cậu tiếp tục chạy cho tôi!”
Dương Thụ không dám nhìn Nhiếp Nhiên, cúi đầu im lặng chạy.
Đợi anh ta đi rồi, Lý Vọng sầm mặt hỏi:
“Nói đi, tới làm gì?”
“Bọn họ cho rằng tôi xin tha sẽ được nên tôi đến thử xem.” Nhiếp Nhiên nhìn bóng người vẫn đang chạy về phía trước, cau mày lại.
Đã chạy thành như vậy rồi mà vẫn không mở miệng, chẳng trách Uông Tư Minh và
Phương Lượng phải đi nhờ mình giúp.
Đúng là bướng bỉnh.
Lý Vọng như nghe được chuyện gì buồn cười lắm: “Cô xin tha? Đùa cái gì thế, cô không phải kiểu người biết xin tha.”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc gật đầu: “Tôi cũng cho là thế, nên không xin.”
Lý Vọng liếc cô, kỳ quái hỏi: “Vậy cô còn đứng ở đây làm gì?”
“Giải thích với thầy tại sao anh ta lại đánh
Tô Bách, cùng với lý do tại sao chết anh ta cũng không muốn mở miệng.” Nhiếp
Nhiên quay sang cười: “Thế nào, thầy muốn nghe không?”
Lý Vọng cười lạnh, khoanh tay nhìn Nhiếp
Nhiên: “Cô nói thử xem, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà cậu ta lại không thể mở miệng mà cần một cô gái nói giúp?”
“Lúc nãy đám người Uông Tư Minh nói với tôi là gần đây trong đơn vị có rất nhiều lời đồn liên quan đến tôi, nói tôi có sở thích rình trộm, thích nhìn nam binh đi vệ sinh,
Dương Thụ biết những chuyện này do Tô
Bách truyền ra nên đi tranh luận với anh ta, kết quả là đánh nhau.” Giọng Nhiếp
Nhiên rất bình tĩnh, giống như đang trần thuật một chuyện không liên quan đến mình.
Lý Vọng cau chặt mày lại: “Tô Bách? Tại sao cậu ta lại bịa đặt ra lời đồn ác ý hãm hại cô như vậy?”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Cũng không hẳn là thế, trước đó lúc anh ta đi vệ sinh, đúng là tôi có mặt ở đó thật.”
Lý Vọng kinh hãi sặc nước bọt, nhìn cô bằng ánh mắt kinh hoàng và không tin nổi:
“Khụ khụ khụ… cô…”
Nhiếp Nhiên biết ngay anh ta nghĩ linh tinh rồi nên bình tĩnh giải thích: “Không phải tôi cố ý đi rình anh ta, tôi huấn luyện mệt rồi nên trốn vào bụi cỏ tránh nắng, ai ngờ ngủ mất, sau đó anh ta dẫn người vào trong bụi cỏ âu yếm nhau, tôi thấy bọn họ đang thân mật nên ngại quấy rầy, kết quả tán tỉnh xong anh ta lại còn muốn đánh dấu lãnh thổ giống như chó, dĩ nhiên tôi không thể không lên tiếng, vậy nên bị anh ta nói là tình trộm.”
Nghe Nhiếp Nhiên giải thích xong, Lý Vọng mới dịu đi: “Còn tưởng là chuyện gì ghê
gớm lắm nên thằng nhóc kia mới sống chết không chịu nói.”
Anh ta oán hận nhìn Dương Thụ đang chạy phạt ở xa.
Nhiếp Nhiên cũng nhìn theo, cười: “Chắc là anh ta sợ lớn chuyện khiến tôi biết, hơn nữa chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt với tôi.”
Lý Vọng trầm ngâm gật đầu.
Đúng thế, Nhiếp Nhiên là một cô gái, bị nói là thích nhìn đàn ông đi vệ sinh, có sở thích tình trộm… đúng là một sự sỉ nhục.
Nếu là con trai thì thôi, nhưng con gái lại bị hắt chậu nước bẩn này, danh tiếng sẽ bị hủy hết.