Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2072
CÔ CÓ SỞ THÍCH RÌNH TRỘM?!
“Sao cô ấy lại ở chỗ này?” Sau khi cô đi, nữ binh sau lưng Tô
Bách cau mày hỏi.
Tô Bách chắc chắn Nhiếp Nhiên không quay lại mới khinh thường nói: “Ai biết, cô ta là đồ thần kinh.” Nói tới đây, anh ta đột nhiên nảy ra một kế, tiếp tục nói: “Anh đoán cô ta có sở thích tình trộm, lần trước anh đi vệ sinh ở bụi cỏ, ai ngờ cô ta ngồi trong đó, nửa đêm dọa cho anh suýt nữa són ra quần.”
Nữ binh kinh hãi hô lên: “Không phải chứ?
Sao một nữ binh lại có cái sở thích đó được?”
“Ai biết, có khi cô ta là biến thái.”
Nữ binh cau mày lại, tỏ ra chán ghét.
“Bí mật” Nhiếp Nhiên thích tình trộm nhanh chóng lan ra trong đám tan binh, nhưng Nhiếp Nhiên lại hoàn toàn không biết vì không có ai nói cho cô.
Ở trong Quân khu 9, cô chỉ quen với ba người Uông Tư Minh.
Ba người họ là đàn ông, không hóng hớt như con gái, cho dù nghe được củng cố gắng giấu Nhiếp Nhiên, đề phòng cô tức giận.
Những người khác sẽ không chủ động nói với cô, càng không ngu ngốc đến trước mặt
Nhiếp Nhiên nói những thứ này.
Chuyện này giống như vi khuẩn nhanh chóng lan rộng trong đội tân binh.
Lời đồn này không phai nhạt đi theo thời gian mà càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cho đến một ngày hoàn toàn bùng nổ.
Âm!
Trong thời gian nghỉ trưa, tòa ký túc xá nam vốn yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, kèm với đó là tiếng đồ bị đập vỡ.
Các nữ sinh giật mình nhao nhao nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết nữ binh nào tinh mắt nhìn thấy, lập tức hô lên: “Đánh nhau, đánh nhau rồi!”
Các nữ binh khác nghe thấy thế vội chạy ra khỏi phòng, nhìn qua tòa nhà kia, thấy có một đám người tụ tập ở cửa phòng giống như đang khuyên can hay là đánh nhau tập thể gì đó.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Riêng mấy người trong phòng Nhiếp Nhiên là không bị ảnh hưởng.
Lý Kiều từ trước đến giờ không quan tâm đến mấy chuyện kiểu này, vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách. Cửu Miêu sống một mình quen rồi cũng không phản ứng, còn Nhiếp
Nhiên thì càng không có hứng với chuyện của người khác.
Triệu Thiển Mạch không nhịn được mở cửa phòng ra, thấy một đám nữ binh ùa xuống tầng như tổ ong.
Cô ta tò mò bắt lấy một người, hỏi: “Sao thế sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy cậu không nghe thấy gì à, bên tòa nam binh có người đánh nhau.” Nữ binh kia kích động nói.
Triệu Thiển Mạch cũng gật đầu: “Nghe thấy rồi, nhưng tôi không biết là ai, cậu mau nói đi, rốt cuộc là sao?”
“Nghe nói hình như là Dương Thụ đánh Tô
Bách! Hơn nữa đánh dữ lắm, lúc nãy tôi ở trên ban công thấy Tô Bách vẫn đang bị đánh.”
“Hả? Dương Thụ và Tô Bách đánh nhau?
Tại sao? Hình như bọn họ cũng không qua lại gì mà?”
Nữ binh kia cố gắng nhớ lại lời mấy nữ binh khác vừa nói: “Không biết, hình như là Tô Bách nói gì đó chọc giận Dương Thụ nên mới đánh nhau. Dù sao tôi cũng không biết rõ lắm, bây giờ đang định đi xem đây, cậu có muốn đi cùng không?”
Triệu Thiển Mạch: “Được được, đi đi đi, chúng ta cũng đi xem xem.”
Vì đứng nói chuyện mấy câu nên bọn họ chậm hơn người khác, lúc xuống tầng thì
Lý Vọng và Phùng Chí đã chạy tới ngăn cản vụ đánh nhau rồi.
“Làm gì thế hả! Còn không mau dùng tay cho tôi!”
Đám nam binh thấy hai sĩ quan huấn luyện xuất hiện, vội vàng tiến lên kéo hai người kia ra.
Lý Vọng nổi giận: “Ăn no rửng mỡ đúng không! Hay là huấn luyện bình thường không đủ, muốn tăng thêm!”
Mọi người im lặng không dám nói gì.
Lý Vọng nhìn quanh một vòng, dừng lại ở đám nữ binh nhiều chuyện kia: “Còn các cô nữa, xem cái gì mà xem, thời gian nghỉ trưa còn không mau đi nghỉ đi! Có phải muốn sau này hủy bỏ thời gian nghỉ trưa không!”
Cả đám người chạy tán loạn.