Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2071
THẬT XUI XẺO
Tiếng đàn ông hoảng sợ vang lên.
Nhiếp Nhiên không ngờ mình lại và phải nam binh kia, anh ta không chỉ chưa đi mà còn định cởi thắt lưng, có vẻ như định đi vệ sinh.
May mà cô đứng lên, nếu không sẽ bị tưới nước tiểu mất.
Đối phương thấy cô vẫn nhìn chằm chằm quần mình, hốt hoảng cài thắt lưng lại, tức giận nói: “Cô biến thái à, ngồi trong bụi cỏ nhìn người ta đi vệ sinh!”
Trong đêm đen, đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ lạnh lẽo. Cô biết nam binh này, anh ta tên là Tô Bách, nghe nói lần nhảy dù trước còn nói một số lời không dễ nghe về mình.
Chỉ là từ trước đến giờ cô lười phản ứng với người khác, không ngờ lại gặp nhau trong cảnh này.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng đi ra ngoài, lúc đi qua anh ta, cô bình thản nói: “Không biết ai biến thái, trốn trong bụi cỏ thân mật với nữ binh.”
“Tôi…”
Tô Bách nghẹn họng, còn chưa kịp nói tiếp đã nghe thấy Nhiếp Nhiên tiếp tục nói:
“Còn nữa, là tôi đến chỗ này trước, hơn nữa nơi này cũng không phải chỗ cho anh đi vệ sinh.”
Anh ta tức giận chất vấn: “Cô ở đây từ trước? Nếu thế tại sao cô không lên tiếng?
Trốn ở bên trong nghe trộm người khác nói chuyện vui lắm đúng không? Hay là cô có sở thích khó nói gì đó?”
Nói chuyện như vậy với một cô gái là vô cùng không lịch sự, huống hồ là người không dễ dây vào như Nhiếp Nhiên, cô cười châm chọc: “Bởi vì nể mặt anh, nhưng
không ngờ anh lại không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Tô Bách thay đổi, chỉ vào mặt cô định mắng, nhưng mới mở miệng, Nhiếp
Nhiên đã rời khỏi đó.
Có bài học lần này, anh ta quyết định sẽ không đến gần bất cứ bụi cỏ nào trong sân huấn luyện hay đơn vị nữa mà đổi sang cầu thang, như vậy có thể nhìn thấy rõ trên dưới, không bị ai rình trộm.
Nhưng không biết là anh ta xui xẻo hay là
Nhiếp Nhiên xui xẻo.
Hai người lại gặp nhau một lần nữa.
Nhiếp Nhiên cũng sợ ở trong bụi cỏ bị người ta đi vệ sinh vào nên chuyển chỗ đến cầu thang nghỉ ngơi. Vì vậy cô lại nghe thấy tiếng Tô Bách cùng với tiếng nói có thể vắt ra nước của một cô gái.
Vì lần trước tốt bụng bị coi là biến thái nên lần này cô nhanh chân đứng lên, thò đầu ra nói với hai người tầng dưới: “Xin lỗi, có
thể để tôi đi trước rồi hai người hãy hôn không?”
Hai người vốn đang định hôn nhau kia lập tức tách ngay ra như bị sét đánh.
Lúc này Tô Bách còn rất lịch sự, che cho nữ binh sau lưng, quát lên phía trên: “Ai ở trên thế?”
Lúc thò đầu ra thấy là Nhiếp Nhiên, anh ta nổi giận chửi bậy: “Mẹ kiếp! Sao cô lại đây!”
“Nhiếp Nhiên?” Nữ binh kinh ngạc khẽ hô lên.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đi xuống, lạnh nhạt nói: “Câu này nên là tôi hỏi anh mới đúng, sao đến chỗ nào cũng có mặt anh thế? Anh có thể ra ngoài mà tán gái không hả, đơn vị bé tí thế này, lần trước…”
Trong cảnh chiều hôm, cô vô tình liếc nữ binh sau lưng Tô Bách, hơi ngẩn ra.
Ai ya, đổi người rồi? Đây không phải là nữ binh lần trước.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, nhìn anh ta với vẻ sâu xa.
Tô Bách chột dạ: “Được rồi được rồi, cô mau đi đi! Đừng có ở đây nói linh tinh nữa!”
Ngoài mặt bực mình nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng hốt hoảng. Anh ta sợ Nhiếp
Nhiên sẽ nói ra chuyện lần trước, thế thì sẽ lộ ngay việc anh ta bắt cá hai tay.
Nhưng Nhiếp Nhiên không làm thế, đây là chuyện của cô gái này, không liên quan đến cô. Cô không phải là mấy bác gái tổ dân phố, cũng không phải bạn thân của cô ta, không cần phải xen vào việc của người khác.
Nhiếp Nhiên liếc Tô Bách đang giả vờ bình tĩnh rồi rời khỏi cầu thang.
Cô đi rồi, trái tim căng thẳng của Tô Bách mới về lại vị trí cũ.
Vẻ mặt cười như không cười vừa rồi của cô làm anh ta tưởng cô định nói ra thật, may mà cô vẫn thức thời.