Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2069
NGUYỀN RỦA VỚI VẺ ĐỨNG ĐẮN
Nhiếp Nhiên làm như không thấy, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta chọn ngày đi lễ cho đổi vận đi?”
Nói rồi cố định khoác vai Cửu Miêu, đáng tiếc bị Cửu Miêu nhanh tay đẩy ra, dịch sang bên cạnh duy trì khoảng cách với cô:
“Cô bắt đầu tin cái này từ bao giờ thế?”
Nhiếp Nhiên bị hụt thì hơi lúng túng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhún vai nói: “Hết cách rồi, tại xui xẻo quá thôi.”
Cửu Miêu ghét bỏ: “Thích đi thì cô đi mà đi, tôi không có hứng.”
Nói xong cô ta đi huấn luyện.
Nhiếp Nhiên đi theo, cười khuyên: “Tôi thấy chúng ta cùng cảnh ngộ nên mới rủ cô. Ngộ nhỡ lần sau huấn luyện lại rơi từ trên đỉnh núi xuống thì làm thế nào?”
Cửu Miêu lạnh lùng nhìn cô, giọng hơi trầm xuống: “Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện này.”
Nhiếp Nhiên giả vờ như không hiểu ý trong lời nói, còn “nguyền rủa” người ta với vẻ đứng đắn: “Chưa biết được, người tính không bằng trời tính, cứ đi cầu còn hơn. Lần này thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, chỉ bị thương, nói không chừng lần sau đầu lìa khỏi xác đấy.”
Cửu Miêu cau mày, nhất thời không biết cô đang diễn hay nghiêm túc, chỉ trả lời: “Tôi chỉ tin tôi.”
Nhiếp Nhiên vỗ vai cô ta: “Được rồi, nếu cô kiên định thế thì chúng ta cứ đợi xem đi.”
Cửu Miêu không hiểu lời nói của cô nên không để ý, chỉ nghĩ cô thuận miệng thôi:
“Cô là quân nhân mà tin cái này, không
cảm thấy là lạ à?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Quân nhân thì làm sao? Quân nhân cũng là người, vả lại tôi chỉ đi cầu phúc xua vận xui mà thôi, không phải lạy đại thần, uống nước bùa gì cả.”
Cô ta chỉ ném lại một câu “Tùy cô” rồi đi vào trong sân huấn luyện.
Nhiếp Nhiên lại gọi: “Cô không đi thật à?”
“Không đi.”
Hoàng hôn cuối tháng tám đầu tháng chín vẫn còn nóng nực, mặt trời dần dần buông xuống nhuộm màu tươi đẹp lên những áng mây xung quanh.
Vào khoảnh khoắc Cửu Miêu quay người đi, nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên trở nên khát máu như ánh chiều tà, vẻ mặt cô lạnh lùng và u ám: “Thế thì đến lúc đó đừng trách tôi độc mồm nhé.”
Nói xong cô cũng vào sân huấn luyện.
Trong nửa tháng tiếp theo có Cửu Miêu bầu bạn nên Nhiếp Nhiên không còn buồn chán như trước nữa. Ít nhất lúc bước vịt thấy “người mới” bên cạnh vẫn đau khổ do chưa thích ứng được, cô rất thỏa mãn.
Nhưng sau khi Cửu Miêu quen rồi, tốc độ của cô ta tăng lên rất nhanh làm Nhiếp
Nhiên không theo kịp.
“Thể lực của cô vẫn tệ y như vậy.”
Sau khi huấn luyện kết thúc, Cửu Miêu đến đích trước Nhiếp Nhiên, hơn nửa phút sau,
Nhiếp Nhiên mới trầy trật đến nơi. Cô thở hổn hển: “Thể lực không tốt thì đã sao, dù sao đánh nhau có thể thắng là được rồi.”
Cửu Miêu cau mày lại, giọng nói lộ ra sự khinh thường: “Nếu như đối phương cố ý tiêu hao thể lực của cô, cô sẽ không thắng được.”
Nhiếp Nhiên vẫn tự tin như cũ: “Cô cảm thấy đối phương sẽ có cơ hội đó à?”
Cửu Miêu biết sức bộc phát của cô. Có rất nhiều người bị đánh bại bởi tốc độ quá nhanh và động tác bất ngờ của cô.
Nhưng mà…
“Sao cô biết sẽ không có ai?”
Nhiếp Nhiên biết cô ta đang nói chính mình.
“Vậy tôi hy vọng người đó sớm ngày xuất hiện.”
Hình như câu này đã khích được Cửu
Miêu, ánh mắt cô ta lạnh dần.
Cửu Miêu nhìn cô chằm chằm, sau mấy giây mới bình tĩnh lại.
Sẽ có.
Cô ta thầm trả lời trong lòng rồi rời khỏi sân huấn luyện.