Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2064
CỬU MIÊU ĐỊNH LÀM THẾ NÀO
Lý Tông Dũng không tin: “Đừng trả lời tự tin xong đến lúc đó lại thất bại.”
Cô còn điển hơn thằng nhóc kia nhiều.
Anh và ông có tình cảm thầy trò nhiều năm, ít nhiều gì ông vẫn hiểu cách làm của anh.
Còn cô y như con tiểu hồ ly, bây giờ nói cho qua thôi, còn sau này thì lại nói một đằng làm một nẻo khiến ông không kịp trở tay.
Nhiếp Nhiên lại trả lời: “Không đâu.”
Mặc dù Nhiếp Nhiên luôn miệng bảo đảm nhưng Lý Tông Dũng vẫn sợ cô gây chuyện: “Huấn luyện của Quân khu 9 không đơn giản như cô nghĩ đâu, chắc cô
cũng cảm nhận được độ khó đang dần dần gia tăng từ lần huấn luyện dã ngoại này rồi chứ?”
“Vâng.”
Nơi huấn luyện lần này có địa thế cao, rừng cây rậm rạp, hơn nữa rất nhiều chỗ là đường cụt và đứt đoạn, nhưng trên bản đồ hoàn toàn không hiển thị, khiến người ta rất dễ đi vào ngõ cụt, dẫn đến lãng phí thời gian.
“Cô biết thì tốt, những gì nên nói tôi đều đã nói rồi, tiếp theo lựa chọn thế nào thì phải do cô.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, trịnh trọng bảo đảm:
“Nếu đã hứa với ngài rồi thì tôi sẽ không tự ý rời đi, ngài yên tâm.”
Lý Tông Dũng chỉ đợi câu này của cô, nghe xong mới yên tâm được.
“Vậy thì tốt, nhớ lời cô nói hôm nay! Lần sau nếu còn tái phạm thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”
Trước khi đi, ông lại nói: “Tôi sẽ bảo Lý
Vọng thực hiện và giám sát việc phạt cô, cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Nếu dễ dàng bỏ qua cho cô thì đơn vị sẽ loạn hết lên mất.
Nhiếp Nhiên bỗng hỏi: “Đúng rồi! Cửu
Miêu sao rồi?”
Lý Tông Dũng xoay người lại: “Trên người cô ta có rất nhiều vết thương, ở cánh tay là nặng nhất, sâu tận xương, nghe cô ta nói cũng rơi xuống khe núi giống như cô.”
Nói tới đây, Lý Tông Dũng cảm thấy không đúng lắm: “Đợi đã! Chẳng lẽ hai người có chuyện gì à?”
Ông chỉ mải lo cho Nhiếp Nhiên mà quên mất Cửu Miêu.
Lần huấn luyện này chỉ có hai người không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa ai cũng bị thương… không phải là đánh nhau chứ?
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Cô ta đúng là điện rồi, thế mà lại dám ra tay với chính mình.”
“Ý cô là sao?”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Vết thương sâu đến tận xương trên tay cô ta không phải do rơi từ trên đỉnh núi xuống, mà là cô ta tự rạch ra, bởi vì vết sẹo đó… vốn là vết đạn bắn.”
“Vết đạn bắn?” Lý Tông Dũng cau mày lại:
“Cô bắn cô ta à?”
“Tôi gặp cô ta ở biên giới. Cô ta đến chậm hơn tôi, nhân lúc hỗn loạn tôi đã bắn cô ta một phát, nhưng cô ta lại chạy mất, tôi còn tưởng cô ta sẽ không trở lại, không ngờ vẫn về đây.”
Hơn nữa còn dùng cách cực đoan đến thế.
Thật tàn nhẫn.
Y như cô vậy.
Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy có hứng thú với Cửu Miêu.
Trước đó cô còn tò mò cô ta định xử lý chuyện này thế nào, không ngờ cô ta lại làm hoàn mỹ, không hề bị ai nghi ngờ.