Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2062
THẾ THÌ LIÊN QUAN TỚI CÁI GÌ?!
Nhiếp Nhiên ngẩn ra nhìn Lý Vọng bước tới.
Anh ta không nói một lời giữ lấy tay cô,
Nhiếp Nhiên liền hất ra.
Lý Vọng lập tức lật tay lại, giữ chặt tay
Nhiếp Nhiên làm cô cau mày không vui.
Vì anh ta là sĩ quan huấn luyện, hơn nữa cô vẫn chưa khỏe hẳn nên bước sang bên cạnh muốn tránh đi, tránh tiêu hao quá nhiều thể lực. Nhưng chính vì chưa khôi phục nên tốc độ của cô bị chậm hơn.
Đối mặt với binh lính Quân khu 9 như Lý
Vọng, tốc độ chậm là điểm trí mạng.
Cô bị Lý Vọng giữ chặt lấy cổ tay. Lần này
Nhiếp Nhiên sầm mặt lại, đáy mắt u ám.
Lý Vọng đã động đến giới hạn của cô.
Cô không lùi lại nữa mà nghênh chiến chính diện, dùng cái cổ tay đang bị giữ làm điểm tựa, xoay người đấm vào ngực anh ta.
Lý Vọng không ngờ cô lại ra tay thật, chỉ đành buông cô ra, tránh đi.
Sắc mặt anh ta rất khó coi: “Tôi thấy tinh thần của cô không tệ đâu, ra tay không hề do dự.”
“Còn thầy thì có vẻ không được ổn định lắm, chẳng nói chẳng rằng đã động tay động chân với người khác.”
Trong thời gian huấn luyện cô nghe lời Lý
Vọng không có nghĩa là ngoài lúc huấn luyện Lý Vọng có thể tùy tiện động thủ với
CÔ.
Lý Vọng giậm chân: “Cái gì mà động tay động chân, tôi muốn xem có phải cô vẫn đeo miếng chì trên tay không!”
Nhiếp Nhiên nghe đến đây mới hiểu, hóa ra Lý Vọng cảm thấy cô đeo miếng chì làm chướng mắt anh ta nên mới đến đây kiếm chuyện.
“Tôi không đạt tiêu chuẩn không liên quan đến nó, tôi đã nói là tôi rơi xuống khe núi rồi.”
“Nhưng cô cũng phải chịu đựng sức nặng kia!” Lý Vọng nghe từ chỗ Lý Tông Dũng không ít chuyện của cô, cho nên anh ta mới thành khẩn khuyên có nhiều lần:
“Nhiếp Nhiên, tôi biết cô hiếu thắng, tôi hiểu, nhưng cô quá mức tự phụ. Cô thấy rồi đấy, lần huấn luyện này bởi vì cô gánh thêm sức nặng nên không kịp thời về đội.
Cô có biết là cô vẫn đang trong kỳ hạn sát hạch, chỉ cần không đạt tiêu chuẩn đến một số điểm nhất định là sẽ bị đuổi ra không?”
“Tôi biết.”
“Cô biết? Cô biết thì đã không làm thế rồi!”
Lý Vọng tức giận mắng cô: “Nhiếp Nhiên,
với năng lực của cô thì thừa sức vào được
Quân khu 9, nhưng đừng vì tự tin quá để rồi hối hận!”
Bởi vì biết năng lực của cô, cũng biết cô khó khăn lắm mới vào được đây nên anh ta mới lắm mồm khuyên cô. Nếu là binh lính khác, anh ta chẳng thèm nhiều lời đến vậy.
“Có một số việc sĩ quan huấn luyện không nên nói, hơn nữa nếu như tôi cưỡng chế lấy miếng chì trên người cô xuống trong lúc huấn luyện, cô cũng không có tư cách nói không với tôi! Thậm chí bởi vì cô không nghe lời, tôi hoàn toàn có thể bắt cô huấn luyện đến khi cô ngoan ngoãn tháo ra! Nhưng tôi không làm thế, tôi hy vọng cô có thể hiểu là vì sao!”
Nhiếp Nhiên trả lời: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn thầy.”
“Nếu hiểu rồi thì đưa miếng chì cho tôi.”
Lý Vọng giơ tay ra định thu miếng chì trên người cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại che tay mình, lui về phía sau một bước, muốn giải thích:
“Chuyện này không liên quan đến miếng chì, tôi…”
Nhưng còn chưa nói hết, một người đã bước từ ngoài lều vào, quát lên: “Thế thì liên quan tới cái gì?!”