Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2033
Sau khi xác nhận ông ta không bị uy hϊế͙p͙ thì ông chỉ cho là có cao nhân nào đó trong thôn không muốn tiết lộ danh tính giúp bọn họ.
Nhưng bây giờ nghe hai người báo cáo, vẻ mặt ông hơi hay đổi.
Người cùng ngành, chuyện này nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ.
Khu vực này thuộc quản lý của Quân khu 9, cũng là đường biên giới của bọn họ.
Không phải người của quân đội có nghĩa là có người bên ngoài tiến vào.
“Hai cậu chắc chắn chứ?” Lý Tông Dũng hỏi đi hỏi lại.
Lý Vọng đứng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng: “Nếu chỉ là bẫy thì bọn tôi không chắc, nhưng cách thức trinh sát kia lại khiến bọn tôi tin tưởng rằng nếu không phải người của chúng ta thì cũng là người cùng ngành.” Bọn họ là người của Quân khu 9, hơn nữa đều là lính lâu năm, Lý Tông Dũng tin bọn họ có phán đoán chuyên nghiệp.
Ông suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Trưởng thôn đó có nói gì không?” Lý Vọng lắc đầu: “Không, lần nào hỏi ông ta, ông ta cũng nói là già rồi, trí nhớ không tốt.” Lý Tông Dũng cũng từng nói chuyện với trưởng thôn, biết ông ta rất khó nhằn:
“Trưởng thôn đó để tôi giải quyết, nhưng nếu thật sự có người cùng ngành ẩn nấp trong thôn này thì phải cẩn thận. Nơi này là vùng biên giới, có người ngoài trà trộn vào còn mãi không lộ diện, chắc chắn là có mục đích gì đó, phái người canh chừng thật kỹ cho tôi.” “Rõ!” Hai người đồng thanh trả lời rồi chuẩn bị đi làm chuyện khác.
Nhưng Lý Tông Dũng lại gọi Lý Vọng lại.
“Lý Vọng, cậu đã để lỡ không ít thời gian rồi, giao chuyện ở đây cho Phùng Chí đi.” Bây giờ đã là ban ngày, theo kế hoạch ban đầu, lúc này Lý Vọng phải đến vùng biên giới rồi.
Lý Vọng ngẩn ra rồi đứng nghiêm, hô:
“Rõ!” Trước khi rời đi, Lý Tông Dũng nói với anh ta: “Phải cẩn thận.” Đến khi Lý Vọng đi rồi, Lý Tông Dũng lại bắt tay vào sắp xếp mọi việc.
Thôn bị cháy mất một phần, nhất định phải xây lại, còn phải bố trí chỗ ở tạm thời cho mọi người, cùng với đồ ăn thức uống, đồ dùng hằng ngày…
Giải quyết xong cũng đến sẩm tối, lúc này Lý Tông Dũng mới có thời gian đi tìm trưởng thôn nói chuyện.
Dân làng được sắp xếp chỗ ở trong một cái làn dựng trên bãi đất trống. Phần lớn thanh niên trai tráng đều theo các binh lính đi dựng lại thôn, chỉ có một phần nhỏ phụ nữ và người già là nghỉ ngơi.
Đương nhiên trưởng thôn cũng ở trong số đó.
Lý Tông Dũng đi tới trước mặt trưởng thôn: “Trưởng thôn, ông cứ yên tâm, khoảng thời gian này chúng tôi sẽ phái người canh giữ ở đây, xây dựng lại thôn giúp mọi người.” Trưởng thôn rất cảm kích: “Thế này… liệu có phiền mọi người quá không?” “Có gì đâu, đây là chuyện chúng tôi nên làm.” Lý Tông Dũng cười ngồi cạnh trưởng, nhìn chằm chằm từng biểu cảm của ông ta.
Thực ra ông nói như vậy cũng có hàm ý khác.
Ông muốn xác nhận xem người kia có ẩn nấp trong những người dân này không.
Nếu như có, trưởng thôn nghe thấy hai chữ canh giữ chắc chắn sẽ có biểu cảm khác, hoặc là từ chối muốn bọn họ rời đi sớm.
Nhưng mà…
“Thế thì cảm ơn mọi người.” Trưởng thôn đồng ý ngay, không hề do dự và bất an.
Có nghĩa là người kia đã đi rồi.
Lý Tông Dũng suy đoán.
Nếu người đã đi, bây giờ có đuổi theo chắc chắn cũng không kịp nữa, ông nói: “Nhưng tôi vẫn có mấy vấn đề muốn hỏi trưởng thôn.” Trưởng thôn biết Lý Tông Dũng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ngài cứ nói đi, tôi biết gì nhất định sẽ nói.” “Tôi muốn hỏi trước khi xảy ra bạo loạn có người khả nghi nào vào thôn không?” Lý Tông Dũng hỏi thẳng.
Trưởng thôn khẳng định: “Không có, không có ai khả nghi cả.” “Ông chắc chắn chứ?” Lý Tông Dũng rất đau đầu. Không thể tra hỏi, lại không thể tỏ thái độ uy nghiêm, chỉ có thể ôn hòa.
Nhưng hỏi như vậy có thể ra được cái gì?
Trưởng thôn cười híp mắt: “Đương nhiên rồi, trong thôn chúng tôi có mấy người đâu, có người lạ vào chắc chắn không quá hai tiếng là chúng tôi sẽ biết.” Ông ta không chịu nói, Lý Tông Dũng quyết định dùng chiêu mạnh hơn: “Trưởng thôn, tôi hy vọng ông biết rằng đám bạo loạn này