Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2012
TÔI ĐƯỢC ĐIỀU ĐỘNG VỀ ĐÂY
“ Cô đang làm gì thế? Mau tiếp tục đi!”
Phùng Chí thấy Nhiếp Nhiên có thể kiên trì nên cũng để ý cô hơn. Kết quả mới lơ là mấy giây đã thấy cô dừng lại, đứng im không nhúc nhích.
Phùng Chí tưởng cô lười biếng, lập tức tiến lên quát.
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, chạy về phía trước, nhưng vẫn nhìn bóng người ngoài sân.
Bởi vì đó là… Lý Tông Dũng!
Nói thật, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại ông ở
Quân khu 9.
Cô tưởng rời khỏi đơn vị dự bị là sẽ hoàn toàn kết thúc, nhưng không ngờ Lý Tông
Dũng lại xuất hiện ở nơi này.
Ông đến đây làm gì?
Dẫn đơn vị dự bị tới huấn luyện à?
Nhưng không cần phải tới tận Quân khu 9 huấn luyện chứ?
Cô mang theo nghi ngờ, nghiến răng cùng những người khác chạy về điểm cuối cùng.
Sau khi lảo đảo đến điểm cuối, trước mắt cô tối sầm, ngã xuống đất ngất đi.
Lý Vọng thấy cô ngất, hắt ngay cho cô một thùng nước, nhưng hắt đến ba thùng mà cô vẫn không có phản ứng gì, có lẽ đã có chuyện rồi.
Anh ta cúi xuống định ôm cô lên nhưng
Dương Thụ đột nhiên lao tới, bế Nhiếp
Nhiên định chạy đến phòng y tế, đáng tiếc anh ta vừa mới huấn luyện xong nên cũng vô cùng mệt mỏi, căn bản không bế nổi
Nhiếp Nhiên, chân nhũn ra suýt nữa làm ngã cô.
May mà Phùng Chí vội đón lấy.
Người bên ngoài sân huấn luyện tò mò đi tới, thấy Nhiếp Nhiên đang bất tỉnh nhân sự nằm trong lòng Phùng Chí.
“Chuyện gì thế?!”
Phùng Chí thấy đối phương, vội vàng báo cáo: “Cô ấy trúng nắng rồi.”
“Vậy còn đợi gì nữa, mau đưa cô ấy đến phòng y tế đi!”
Phùng Chí lập tức gật đầu, sau đó ôm
Nhiếp Nhiên bước nhanh đến phòng y tế.
Đến nơi, bác sĩ vội vàng kiểm tra toàn thân cho Nhiếp Nhiên. Qua khoảng mười mấy phút, bác sĩ nữ đi từ sau tấm bình phong ra.
Lý Vọng bước lên hỏi: “Sao rồi bác sĩ? Cô ấy có sao không?”
Bác sĩ nữ giơ đồ trong tay ra, nói: “Nữ binh này liều mạng quá rồi, thế mà lại quấn cả miếng chì lên người nên tiêu hao thể lực gấp đôi, mới dẫn đến trung năng và ngất đi.”
Lý Vọng và Phùng Chí cau mày lại.
Phải biết rằng huấn luyện của Quân khu 9 đã kinh khủng lắm rồi, thế mà cô còn làm vậy, đúng là không muốn sống nữa.
Phùng Chí nghiêm túc hỏi: “Lúc nào cô ấy mới tỉnh?”
“Chắc truyền nước xong, nhưng thân thể cô ấy vẫn rất yếu ớt, phải ở đây để quan sát thêm.” Bác sĩ nữ nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Người đứng ở bên cạnh đi tới cạnh Nhiếp
Nhiên, giọng nói trách cứ mang theo vẻ đau lòng: “Sao đến đây rồi mà con nhóc này vẫn đeo mấy thứ này chứ?”
“Ý thầy là trước kia ở đơn vị dự bị cô ấy luôn đeo à?” Lý Vọng hỏi.
Người kia ừ một tiếng: “Trước kia có lúc cô ấy phải ra ngoài làm nhiệm vụ, không thể huấn luyện bình thường, sau khi trở về thì luôn quấn miếng chì lên người, nhìn tưởng là huấn luyện bình thường nhưng thực ra cô ấy đang bù đắp lại những chỗ thiếu hut.”
Lý Vọng lẩm bẩm: “Con nhóc này liều thật đấy.”
Trong giọng nói mang theo ý khâm phục.
“Tôi coi như thầy đang khen tôi…”
Đúng lúc này một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên. Nhiếp Nhiên đã mở mắt ra nhưng tinh thần không tốt lắm.
“Cô tỉnh rồi à?” Lý Vọng kinh ngạc hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Mọi người ầm ĩ quá, chẳng dễ gì tôi mới có thể làm biếng ngủ một giấc, ai ngờ nghe thấy mọi người bàn tán sau lưng mình.”
“Cô thấy thế nào rồi? Có cần gọi bác sĩ không?” Lý Vọng lại hỏi.
Nhiếp Nhiên từ chối: “Không cần đâu, trúng nắng thôi, uống nhiều nước là được.”
“Cái gì mà trúng nắng, cô suýt nữa bị sốc đấy!” Người đứng cạnh giường quát cô.
Nhiếp Nhiên liếc đối phương: “Tôi thấy ngài đột nhiên xuất hiện nên giật mình.”
Quả nhiên không phải cô bị ảo giác.
Lý Tông Dũng tức giận: “Giật mình? Tôi là ma hay sao! Con nhóc thối này!”
“Không đến mức thế, ngài đến Quân khu 9 có việc à?” Mặc dù đã tỉnh nhưng Nhiếp
Nhiên nói chuyện vẫn thấy mệt.
Lý Tông Dũng hừ lạnh: “Tôi được điều động về Quân khu 9 rồi.”