Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2011
Một người quen xuất hiện
Trên đường về, Nhiếp Nhiên nghĩ lại lời Phương Lượng, cảm thấy chi dù qua ba năm anh ta vẫn chẳng hề thay đổi.
Chỉ có cô là thay đổi.
Bởi vì cô không thấy Phương Lượng nói sai.
Trong lúc huấn luyện mà cô lại hành động liều lĩnh và nguy hiểm, cuối cùng phải cầu cứu người khác, ở trong mắt Phương Lượng chính là tự sát.
Lúc ấy nếu không nhờ ba người bọn họ phát hiện ra sự khác thường và ở gần cô thì cô và Lý Kiêu đã không bình an thế này rồi.
Phương Lượng nói đúng, vừa nãy suýt nữa cô đã vào nhà xác. Nếu không phải vì quan tâm và lo lắng, anh ta hoàn toàn có thể mặc kệ cô, đợi cô gây họa lớn rồi bị đuổi ra ngoài.
Nhưng anh ta không làm thế.
Nhiếp Nhiện nghĩ tới đây bèn mỉm cười.
Bất tri bất giác cô đã dần dần hiểu vì sao năm đó Phương Lượng lại giận mình.
Xem ra thời gian chính là thứ mài giũa tốt nhất.
Chỉ tiếc cho dù hiểu, nhưng cô vẫn không có cách nào nói cho Phương Lượng nghe.
Càng ít người biết chuyện của Cửu Miêu càng tốt. Cô không muốn quá nhiều người biết khiến Cửu Miêu chú ý. Vì vậy cô chỉ có
thể để Phương Lượng tiếp tục hiểu lầm mình muốn mưu sát Lý Kiêu mà thôi.
Kết thúc nghỉ trưa, buổi chiều lại tiếp tục huấn luyện trên không. Nhưng lần này không xảy ra vấn đề gì nữa. Tất cả mọi người đều theo yêu cầu của Phùng Chí thuận lợi mở dù, thành công hạ cánh.
Những ngày tháng huấn luyện sau đó cũng yên ổn vô sự.
Sự cố lúc nhảy dù giống như một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh, chỉ gợn sóng một chút rồi lại biến mất.
Phương Lượng vẫn âm thầm quan sát
Nhiếp Nhiên, sợ cô lại làm chuyện gì tùy hứng bậy bạ, hại chính mình. Anh ta không muốn Nhiếp Nhiên bước sai một bước mà hối hận cả đời.
Nhưng lâu dần anh ta cũng cảm thấy trầy trật. Bởi vì Nhiếp Nhiên làm việc không theo quy củ, không có cách nào dự liệu được lúc nào cô sẽ ra tay. Nhất là trong lần
huấn luyện dã ngoại sinh tồn sau đó, anh ta sợ Nhiếp Nhiên sẽ nhân cơ hội này làm gì đó nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô, kết quả là cô lại không làm gì cả.
Cô an phận theo đám người kia hoàn thành huấn luyện, thành tích không tính là xuất sắc nhưng cũng không tụt lùi, vẫn ở mức quy định. Làm Phương Lượng cảm thấy Nhiếp Nhiên phát hiện ra anh ta để ý rồi nên mới không ra tay.
Nhưng thực ra Nhiếp Nhiên không có lý do để ra tay, chuyện cô giết Lý Kiêu chỉ là diễn cho Cửu Miêu xem thôi.
Phương Lượng đáng thương không biết gì vẫn không ngừng lo lắng.
Nhưng anh ta cũng chẳng lo lắng được lâu, bởi vì có một người quen xuất hiện ở trong
Quân khu 9.
Trong giờ huấn luyện buổi chiều, Nhiếp
Nhiên cùng mọi người quấn dây thừng quanh eo kéo lốp xe chạy vòng quanh hố
bùn trong sân huấn luyện. Dưới ánh nắng chói chang, quần áo bọn họ ướt hết biến thành màu xanh đậm. Lốp xe nặng nề kéo lê trong bùn, bụi đất bay mù mịt. ( )
Tất cả mọi người thở hổn hển chạy về phía trước trong tiếng hộ của các sĩ quan huấn luyện. Mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trên trán xuống, nhỏ tong tong xuống bùn. Có mấy người không chịu nổi cường độ cao thế này, thậm chí mấy nữ binh còn trúng nắng ngã xuống.
Nhưng dù vậy, sĩ quan huấn luyện vẫn không mềm lòng mà hắt một chậu nước lạnh vào bọn họ, mắng: “Mau lên! Tiếp tục chạy!”
Mấy nữ binh dựa vào ý chí nghiến răng bò dậy tiếp tục chạy.
Lâu dần, nhiệt độ bên ngoài cũng càng lúc càng cao, có ba người bắt đầu xuất hiện tình trạng thiếu nước nghiêm trọng, bị trúng nắng. Ngay cả nam binh cũng dần không chịu nổi. Nhưng có một nhóm người
vẫn tiếp tục nghiến răng kiên trì, trong đó bao gồm Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên vốn không nhỏ tuổi hơn bọn họ nhưng thân hình lại nhỏ nhắn hơn những người cùng tuổi” này, cộng thêm miếng chì trên người nên càng nặng hơn.
Dù vậy, cô vẫn kéo bánh xe nặng nề huấn luyện dưới ánh mặt trời gay gắt.
Bây giờ cả người cô đầm đìa mồ hôi, miệng khô khốc, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen.
Nhiếp Nhiên cảm thấy không khống chế nổi chân mình nữa, như máy móc chạy về phía trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là sĩ quan huấn luyện không hô dừng thì tuyệt đối không thể dừng.
Mà lúc này, cô lại vô tình thấy một người quên đã lâu không gặp.
Nhiếp Nhiên còn tưởng là vì mệt quá nên bị xuất hiện ảo giác.