Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1968
BỊ QUÂN ĐỘI ĐỂ MẮT ĐẾN RỒI?
Lý Vọng hơi ngẩn ra rồi hỏi thẳng:
“Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn hỏi có cô gái nào trú lại đây không?”
Người phụ nữ trở nên hơi căng thẳng, bà ta không hề mở cửa mà bác bỏ luôn: “Cô… cô gái nào, các cậu nói linh tinh cái gì thế?
Chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, không có cô gái nào như cậu nói cả!”
Lý Vọng và Phùng Chí thấy đối phương không muốn mở cửa, đưa mắt nhìn nhau,
Lý Vọng đổi chủ đề: “Chị à, có thể cho chúng tôi vào nhà không? Chúng tôi bị lạc đường ở trong núi, mãi mới tìm được nơi này, chị tốt bụng cho chúng tôi vào được không?”
Tiếc là người phụ nữ kia vẫn không đồng ý:
“Không được, nhà tôi có mình tôi là phụ nữ, cậu là đàn ông không tiện vào đây, sẽ khiến người khác đồn thổi, hơn nữa chồng tôi mà thấy cũng sẽ đánh tôi.”
Hai người liền thấy là lạ.
“Chị à, chị chắc chắn nhà chị chỉ có một người chứ?” Lý Vọng lại hỏi.
Người phụ nữ kia vội vàng nói: “Đương… đương nhiên rồi… có một mình tôi thôi.”
Lý Vọng cau mày lại hỏi Phùng Chí: “Anh chắc chắn định vị của cô ấy hiện thị ở chỗ này chứ?”
“Không sai, chính là chỗ này.” Phùng Chí khẳng định.
Định vị tuyệt đối sẽ không lừa bọn họ, cho nên người lừa bọn họ… chỉ có thể là người phụ nữ kia.
“Chị à, tôi khuyên chị cứ mở cửa đi, chúng tôi không có ác ý.” Giọng Lý Vọng hơi u ám,
mang theo vẻ cảnh cáo và khuyên nhủ.
Nhưng người trong nhà vẫn không đồng ý:
“Không… không được… Tôi có một mình, các… các cậu mau đi đi, chồng tôi sắp về rồi, cẩn thận đến lúc đó anh ấy sẽ đánh các cậu!”
Phùng Chí lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, định vị chỉ ở đây, không sai được.”
Lý Vọng dứt khoát lấy thân phận thật ra:
“Chị à, chúng tôi là quân nhân, chúng tôi tới tìm người, mời chị mở cửa ra!”
Nhưng ai ngờ anh ta vừa dứt lời, bên trong đã “xoảng…” một tiếng, hình như là tiếng bát rơi xuống đất vỡ tan.
Lý Vọng cảnh giác, đập cửa hô: “Chị à? Chị à?”
Nhưng mãi không có ai trả lời, loáng thoáng có tiếng cửa gỗ bị mở ra.
Phùng Chí lạnh giọng ra lệnh: “Phá cửa!”
Một giây sau, Lý Vọng đã đá bay cái cửa trước mặt. Cửa gỗ bị xô phát ra tiếng vang lớn.
Trong nhà vẫn còn miếng bát vỡ, cửa sau mở toang, mà người phụ nữ kia đã không thấy đâu.
“Tôi đuổi theo, anh ở lại tìm cô ấy.”
Lý Vọng nói với Phùng Chí xong lập tức chạy ra cửa sau, đi bắt người phụ nữ kia.
Phùng Chí thì tìm khắp các phòng.
Anh ta tìm được quần áo Nhiếp Nhiên mặc trong một căn phòng tối nhỏ bẩn thỉu.
Lúc anh ta cầm quần áo đi ra, cửa sau cũng có tiếng động.
Lý Vọng tóm lấy một người phụ nữ trung niên đi từ ngoài cửa vào.
Lý Vọng vội hỏi: “Sao rồi? Cô ấy đâu?”
Phùng Chí lạnh giọng trả lời: “Chỉ có quần áo, không thấy cô ấy đâu cả.”
Mắt Lý Vọng tối sầm lại, quát một tiếng:
“Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”
“Cô… cô gái nào, các cậu đang nói gì thế, tôi không hiểu…”
Người phụ nữ trung niên kia bị bỏ quặt tay ra sau lưng, mặc dù ánh mắt hốt hoảng căng thẳng đã bán đứng bà ta, nhưng bà ta vẫn không thừa nhận.
Lý Vọng chỉ bộ quần áo trong tay Phùng
Chí, thu lại vẻ mặt đùa giỡn: “Đừng có giả ngu nữa, quần áo ở chỗ này, chị còn dám nói chưa gặp cô ấy à?”
Người phụ nữ kia rất cứng đầu, nhất định không khai: “Cậu thật kỳ lạ, tôi có bộ quần áo đó thì sao, quần áo này rất bình thường, có gì đặc biệt đâu, chẳng lẽ nhà tôi còn không mua nổi bộ quần áo này à?”
Lý Vọng lạnh lùng gằn từng chữ: “Quần áo này rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng trên đó có gắn định vị. Đây là thứ quân đội mới có thể có, trên thị trường
Nguồn : we btruy en onlin e.com
không bán. Chị nói cho tôi biết, sao chị lại có?”
Bà ta vừa thấy cái máy định vị nhỏ xíu
Phùng Chí lấy trên quần áo xuống, vẻ mặt tái nhợt: “Tôi…”
Bà ta không ngờ trên quần áo của cô gái kia lại có máy định vị.
Hơn nữa… vừa rồi nghe thấy hai chữ quân nhân, bà ta hoảng hốt bỏ chạy ngay.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, sao lại là… quân nhân, quân đội?
Bọn họ chỉ là bọn buôn bán người, chắc chỉ kinh động đến cảnh sát thôi chứ? Liên quan gì đến quân đội?
Bà ta hốt hoảng.