Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1967
CÓ VẤN ĐỀ
Bên Lý Vọng và Phùng Chí đã đỗ xe dưới chân núi đợi cô.
“Anh nói xem liệu cô ấy có ra ngoài được không?” Lý Vọng chống tay lên đầu nhìn ngọn núi lớn bị trận mưa to gột rửa hết bụi bặm, nhớ lại mình năm đó, cảm khái: “Nhớ ngày trước lúc chúng ta thi vào Quân khu 9 bị ném thẳng đến sa mạc núi tuyết, cô ấy vẫn tốt số chán, chỉ bị ném đến đây.”
Nghe nói nhờ có lần tác chiến thành công trên đảo nên Quân khu 9 khai ân, không ném cô đến những chỗ khỉ ho cò gáy kia.
Nhưng cho dù thế, cô vào được đó rồi vẫn sẽ phải chịu đủ loại giày vò.
Lý Vọng nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của
Nhiếp Nhiên khi phải chịu huấn luyện ma quỷ, thế là bật cười.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, trong đầu anh ta bỗng hiện lên gương mặt một cô gái trẻ tuổi cao ngạo lạnh lùng khác. 4
Cô ấy không ngang ngạnh như Nhiếp
Nhiên mà lạnh lùng, phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của cấp trên, cho dù mệt mỏi khổ cực thế nào cũng nghiến răng không kêu một tiếng.
Nhưng nghe nói chính cô gái này đã công khai tố cáo Nhiếp Nhiên trước khi rời đơn vị dự bị, hại Nhiếp Nhiên bị giam mãi không được thả, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà khiến Nhiếp Nhiên và nhà cố xảy ra rất nhiều chuyện.
Lúc Lý Vọng vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Phùng Chí luôn để ý động tĩnh của Nhiếp Nhiên đột nhiên lên tiếng:
“Tôi cảm thấy không ổn.”
Lý Vọng quay sang hỏi: “Sao thế?”
“Bắt đầu từ hôm qua, định vị trên người cô ấy không di chuyển, tôi cảm thấy có lẽ cô
ấy đã xảy ra chuyện rồi.” Phùng Chí đưa điện thoại cho Lý Vọng xem.
Lý Vọng bác bỏ suy nghĩ của Phùng Chí:
“Không thể nào, dựa vào bản lĩnh và năng lực của cô ấy thì sao lại không ra được, đâu phải là chúng ta chưa thấy trình độ của cô ấy.”
Phùng Chí cất điện thoại đi, sắc mặt trầm trọng: “Nhưng thật sự rất kỳ lạ.”
Cho dù không đi ra được thì cũng phải di chuyển trong khu vực này mới đúng, sao lại không nhúc nhích chút nào?
Hơn nữa bọn họ cũng từng tiếp xúc và hợp tác với Nhiếp Nhiên, với tính cách của cô, không thể ở tại chỗ chờ cứu viện mới đúng.
“Liệu cô ấy có xảy ra chuyện gì không?”
Phùng Chí đột nhiên nhìn Lý Vọng hỏi.
Nhưng Lý Vọng vẫn lắc đầu phủ định: “Anh đừng nghĩ quá nhiều, cô ấy quỷ kế đa đoan, ai biết có phải là đang dù chúng ta vào không.” Anh ta lại nhìn đồng hồ: “Còn
ba tiếng nữa, tôi không tin trong ba tiếng này cô ấy có thể xảy ra chuyện gì. Dù sao chỉ cần đến giờ mà cô ấy không đi ra, chúng ta cũng sẽ đi cứu viện, nhưng như thế cũng có nghĩa là cô ấy mất cơ hội đến
Quân khu 9 rồi.”
Phùng Chí vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng tôi cứ cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó.”
“Không đâu, anh đừng lo nghĩ linh tinh nữa, kiên nhẫn đi, cùng lắm thì đến giờ chúng ta sẽ lên núi cứu viện, vậy là được rồi chứ?”
Mặc dù Lý Vọng luôn miệng bảo đảm, nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy
Nhiếp Nhiên sẽ không xảy ra chuyện.
Người Quân khu 9 đều thấy thực lực của cô rồi. Ở nơi khó khăn như trên đảo cô còn đi lại tự nhiên được cơ mà.
Nhưng sự thật là…
Sau ba tiếng, định vị vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Lý Vọng và Phùng Chí đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Nếu chỉ là dụ bọn họ cắn câu thì cũng không cần không nhúc nhích như vậy chứ?
Hơn nữa cô đã đoán được đây là buổi sát hạch thì sẽ càng không dễ từ bỏ cơ hội này mới đúng.
Nghĩ như vậy, Phùng Chí xuống xe đi lên núi trước. Lúc này Lý Vọng cũng cảm thấy bấn an, vội xuống xe đi theo anh ta.
May mà bọn họ gắn hệ thống định vị lên người Nhiếp Nhiên nên có thể dễ dàng tìm được vị trí của cô.
Dù sao cũng là binh lính Quân khu 9, cho dù đường núi trơn trượt khó đi, song với bọn họ thì cứ như không.
Chỉ một lát, bọn họ đã tới chỗ định vị hiển thị.
Trước mắt là một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ kỹ rách nát, nhưng vì vừa nãy trong núi mưa
lớn nên Nhiếp Nhiên tránh mưa ở chỗ này không phải là không thể.
Chẳng lẽ Nhiếp Nhiên tránh mưa ở đây quên thời gian rồi à?
Hay là một quá nên ngủ mất?
Nhưng nghĩ như thế nào, bọn họ vẫn cảm thấy khả năng này không lớn.
Vì thế bọn họ gõ cửa nhà trước, nhưng điều khiển bọn họ kinh ngạc là ở nơi này lại có người trả lời.
“Ai thế?” Giọng nói cảnh giác của một người phụ nữ vang lên.