Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1916
TÔI MUỐN TÌM NHIẾP NHIÊN!
“Không sao, sớm muộn sẽ có một ngày cậu ta hiểu ra giống tôi.”
Chỉ là có lẽ Dương Thụ sẽ mất nhiều thời gian hơn anh ta. Nghiêm Hoài Vũ thấy cô cau mày bèn khuyên cô một câu.
Nhiếp Nhiên đứng ở đầu gió, gió đêm thổi qua, cô im lặng gật đầu. Tất nhiên là cô cũng hi vọng Dương Thụ hiểu ra lắm chứ.
Nghiêm Hoài Vũ thấy vẻ mặt cô nặng nề, dường như đang ngẩn người, anh ta vỗ tay khiến cô hoàn hồn lại: “Được rồi, trở về thôi. Còn không về thì bọn họ sẽ gọi mất.”
Nói rồi anh ta cúi xuống nhấc két bia lên, đi về phía sân huấn luyện.
Hai người đi vào sân huấn luyện, đám người ngồi quanh đống lửa vẫn còn đang hát. Bởi vì đêm nay là đêm cuối cùng nên tất cả mọi người hát mà hơi nghẹn ngào.
Bài quân ca vốn mạnh mẽ lại bị đám người này hát thành thương cảm biệt ly. Bầu không khí vô cùng ủ dột.
Nhiếp Nhiên thấy bầu không khí này thì hơi ngẩn ra.
“Tôi nói này, cho dù mọi người ghét sĩ quan huấn luyện, cũng không đến nỗi khóc như thế chứ?” Nhiếp Nhiên ngồi vào chỗ của mình, cười nói: “Một ngày là thầy cả đời là cha, nương tay chút đi để còn có lúc gặp lại nhau.”
An Viễn Đạo còn đang đắm chìm trong ly biệt, nghe thấy Nhiếp Nhiên đùa như vậy chỉ muốn đánh cho cô một trận.
“Phụt…”
Không biết là ai cười ra tiếng, sau đó tất cả đều bật cười.
Tôn Hạo từ trước đến giờ to mồm nhất vốn đang buồn phiền nghĩ cách điều chỉnh bầu không khí, bây giờ thấy Nhiếp Nhiên ra tay cũng hùa theo: “Nhiếp Nhiên, cô đi đâu thế, tôi đợi cô lâu lắm rồi đấy.”
Nhiếp Nhiên ngồi xuống uống một ngụm bia, cười hỏi: “Sao hả, đợi tôi là muốn chơi kéo búa bao với tôi à?”
“Đương nhiên rồi, sắp đi rồi thế nào tôi cũng phải gỡ lại chứ!” Tôn Hạo vừa nghe thấy kéo búa bao, lập tức bò dậy.
Hà Giai Ngọc đang lau nước mắt, nghe thấy
Tôn Hạo không biết tự lượng sức mình, nói: “Anh gỡ lại? Đùa cái gì thế, anh đấu với chị Nhiên thì cả đời này đều không có hy vọng.”
“Đúng thế, làm người phải biết thân biết phận chứ.”
“Tôn Hạo, cậu đấu với Nhiếp Nhiên thì phần thắng căn bản bằng 0.”
“Cậu chấp nhận đi, kẻo lại mất mặt.”
Những người từng thấy bản lĩnh chơi trò này của Nhiếp Nhiện đều nhao nhao
“khuyên” anh ta.
Tôn Hạo không phục đi tới trước mặt cô:
“Ai bảo thế, khoảng thời gian này trừ huấn luyện ra, tôi chỉ luyện cái này thôi, luyện lâu lắm rồi đấy! Nào nào, Nhiếp Nhiên, chúng ra đấu một lần đi.”
“Cậu đừng giày vò Nhiếp Nhiên nữa, Nhiếp
Nhiên đang bị thương, không thể uống rượu, làm sao chơi với cậu được?” An Viễn
Đạo là sĩ quan huấn luyện trước kia của
Tôn Hạo, vội vàng dạy dỗ cậu ta.
Tôn Hạo thấy An Viễn Đạo liên tục giúp
Nhiếp Nhiên thì kháng nghị: “Sĩ quan huấn luyện, thầy không thể bởi vì Nhiếp Nhiên là nữ binh mà thiên vị được, trước kia cũng không thấy thầy thiên vị nữ binh lớp 1 chúng ta thế này.”
An Viễn Đạo giơ tay định đánh anh ta: “Cái thằng này, tôi thiên vị Nhiếp Nhiên cái gì, tôi thiên vị Nhiếp Nhiên bao giờ?”
Tôn Hạo nghiêng người chạy sang bên cạnh, tránh bàn tay của An Viễn Đạo.
“Yên tâm đi, tôi đấu với anh ta thì chắc không uống bao nhiêu đâu.” Nhiếp Nhiên thấy Tôn Hạo hứng thú bừng bừng, cũng không muốn để anh ta thất vọng nên đứng dậy định chơi cùng.
Ai ngờ Dương Thụ lại đột nhiên đứng lên, cầm lấy cốc bia trong tay cô: “Tôi uống thay cô ấy.”
Mọi người ồ lên hứng thú, còn không ngừng nhìn Nhiếp Nhiên và Dương Thụ.
“Yo yo yo, Dương Thụ, cậu muốn anh hùng cứu mỹ nhân à?” Tôn Hạo huých anh ta một cái.
Nhiếp Nhiên vỗ nhẹ lên đầu Tôn Hạo: “Anh hùng cứu mỹ nhân cái gì, Dương Thụ tôn sư trọng đạo, hiểu không hả?”
Ánh mắt Dương Thụ tối đi.
Tôn Hạo bị cô đánh, giống như nhớ ra điều gì đó bèn nói: “A đúng đúng đúng! Dương
Thụ vào đơn vị dự bị hình như là do Nhiếp
Nhiên tiến cử.”
Những người bên cạnh cười nói: “Thế thì
Nhiếp Nhiên đúng là có con mắt tinh tường biết nhìn anh hùng, lần này Dương Thụ bị thương ra trận mà vẫn thi được vào Quân khu 9, lợi hại không?”
“Vậy sao, thế thì tôi phải chúc mừng anh rồi.” Nhiếp Nhiên cong môi cười.
Tôn Hạo không nghe ra ý của Nhiếp Nhiên, xắn tay áo lên nói với cô: “Nào nào nào, đừng nói nhiều nữa, chơi thôi chơi thôi.”
Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, bắt đầu chơi với Tôn Hạo.
Đáng tiếc Tôn Hạo là người đơn giản, đấu có phải là đối thủ của Nhiếp Nhiên.
Có ba ván thì anh ta thua cả ba.
Nhiếp Nhiên không dính một giọt rượu, mà
Tôn Hạo thì đã uống đến choáng váng, đi bộ cũng như đi trên mây, sau đó tìm cây để nôn.
Mọi người thấy cái dáng đi buồn cười của anh ta thì cười nghiêng cười ngả.
Nhưng lúc mọi người đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng huyên náo vang lên từ xa. Trong đơn vị không còn bao nhiêu người nữa nên âm thanh kia truyền tới sân huấn luyện cực kỳ rõ ràng. Mọi người tò mò quay đầu lại nhìn ra xa.
“Các anh buông tôi ra…”
“Các anh đừng có ngăn tôi…”
“Tôi muốn tìm Nhiếp Nhiên!”