Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1909
C Cuộc đời con người có sung sướng hay không, có vui vẻ hay không, không phải cứ theo nề nếp, giữ mình trong sạch là được.
Mà phải dựa theo tâm ý.
Có lẽ ở trong mắt người khác, cách làm của cô là không đáng, bởi vì cô kéo cả mình vào.
Địch tổn thất một vạn, mình thua thiệt tám nghìn.
Nhưng người khác không hiểu được, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ, vậy là được rồi.
Hơn nữa không phải cô qua lại với người phi pháp thật, tất cả những thứ này chẳng qua là vì bảo vệ mạng sống cho Hoắc Hoành mà thôi.
Đến khi Hoắc Hoành trở lại, tất cả những vết nhơ của cô sẽ tự động được loại trừ, tất cả đều sẽ trở về con số 0.
Vậy thì tại sao cô lại không làm như thế?
Kéo bọn họ xuống nước khiến bọn họ từ đây muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Nhiếp Nhiên thật sự không cảm thấy vụ mua bán này thiệt chỗ nào.
Nhìn Lý Tông Dũng không vui cau mày lạnh mặt lại, cuối cùng cô chỉ có thể chuyển chủ đề.
“Có nguy hiểm không?” Nghĩ đến hai đứa nhóc này quan tâm lẫn nhau, Lý Tông Dũng không biết nên âu sầu hay vui mừng nữa. Vì đối phương, bọn họ đều tự nguyện hy sinh mình, nguyện làm chuyện điên cuồng nhất liều mạng nhất, không nỡ để đối phương phải chịu thiệt thòi.
Mặc dù hiểu, nhưng ông thật sự không tán thành.
Rõ ràng hai người đều là người thông minh, sao động đến tình cảm lại thành kẻ ngốc hết thế này?
Qua một lúc lâu, Lý Tông Dũng mới trả lời:
“Không.” “Ngài lừa tôi.” Giọng Nhiếp Nhiên chắc nịch.
“Là thật, vốn dĩ không nói ra thân phận của nó vì có một số chuyện chưa hoàn thành, bây giờ nó đã xử lý xong hết rồi, cũng có nghĩa là đã đến giai đoạn chót cực kỳ quan trọng, phần này một mình nó không làm được, nhất định phải có người phối hợp.” Bất tri bất giác, cách thức và ngữ khí nói chuyện của Lý Tông Dũng dần dần chuyển thành trạng thái nói với người cùng cấp bậc.
Lời nói Lý Tông Dũng khiến Nhiếp Nhiên thả lỏng một chút.
Nhưng mà…
Giai đoạn chót…
Có phải anh sắp trở về không?
“Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.” Lý Tông Dũng lên tiếng.
Nhiếp Nhiên đáp một tiếng rồi đi theo Lý Tông Dũng lên xe.
Cả quá trình, thái độ của cô vô cùng bình thản, giống như không phải bị giam mà là đến đây làm khách.
Trên đường đi, Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Đi khoảng hơn hai tiếng, Nhiếp Nhiên thấy xe vẫn chưa định dừng lại, thế là mở mắt, nhìn ra ngoài.
Không còn cảnh vật huyên náo, không còn đường sá ngựa xe như nước, cô khẽ cau mày lại: “Không đưa tôi đến sân bay à?” Lý Tông Dũng hỏi: “Đến sân bay làm gì?” “Vậy bây giờ lái xe đến đơn vị dự bị làm gì?
Thời gian ở đơn vị dự bị đã đủ rồi, buổi sát hạch cũng kết thúc, tôi phải đi thôi.” Sát hạch mùa đông đã hoàn toàn kết thúc từ nửa tháng trước, bây giờ chắc cô không còn tư cách trở về đơn vị dự bị nữa đúng không?
“Cho dù muốn về cũng phải quay lại thu dọn đồ đạc chứ.” Lý Tông Dũng trả lời.
Nhiếp Nhiên cảm thấy có lý, không nói thêm gì nữa.
Khoảng nửa tiếng sau, Nhiếp Nhiên thấy cổng đơn vị dự bị xuất hiện ở trước mắt mình. Lính gác thấy xe của Lý Tông Dũng thì vội vàng chào, sau đó cho qua.
Lần này xe không lái đến hầm để xe mà đi thẳng vào trong.
Nhiếp Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, nhưng đến khi xe dừng lại, cô vẫn xuống xe.
Vừa mới xuống xe, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa trong cảnh hoàng hôn.
“Chị Nhiên…!” Nhiếp Nhiên nhìn sang, thấy một đám người đang nhanh chóng chạy tới chỗ cô.
Hà Giai Ngọc đi đầu thì lại được Thi Sảnh cùng Nghiêm Hoài Vũ đỡ.
Thấy cô ta cà nhắc đi tới, Nhiếp Nhiên cau chặt mày lại: “Chân cô làm sao thế?” Nhưng bây giờ ai còn trả lời được nữa, Hà Giai Ngọc chưa kịp nói thì nhóm người đã tràn tới.
“Nhiếp Nhiên, cô có sao không?” “Nhiếp Nhiên, cô dọa chết chúng tôi rồi.” “Nhiếp Nhiên, lần này cô không sao thật chứ?!” Hà Giai Ngọc đứng trên cùng bị mọi người chen lấn, kích động nghẹn ngào hét lên:
“Có chuyện gì được chứ! Chị Nhiên nhà tôi lợi hại, thông minh như vậy, sao có thể vi phạm kỷ luật được, đều là tại cái người rửng mỡ tố cáo…” Hà Giai Ngọc nói không dè chừng, mới nói được một nửa, Thi Sảnh đã vội vàng dùng khuỷu tay hích cô ta một cái.
Chữ cuối cùng mắc trong cổ họng Hà Giai Ngọc.
Bầu không khí trở nên rất gượng gạo.