Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1908
Lúc anh gọi điện thoại cho ông liền nói thẳng với ông là chuyện bên kia mà ông lo lắng đã hoàn thành rồi, bây giờ có thể bắt đầu tiến hành hành động tiếp theo, hơn nữa cũng có thể công bố thân phận của mình với quân đội.
Mà trước đó, anh không hề bàn bạc với ông, ngay cả một chút tin tức cũng không tiết lộ, làm ông tức đến mức chỉ muốn cúp điện thoại.
Nhưng anh không sợ hãi mà nói với ông, nếu như ông không giúp anh, anh không ngại đích thân tới một chuyến.
Vì Nhiếp Nhiên, anh hoàn toàn điên rồi.
“Tôi khuyên rồi nhưng không được.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy lời nói bất lực của ông, cũng biết Hoắc Hoành mà kiên trì thì chuyện gì cũng làm ra được, cô lạnh giọng chất vấn: “Anh ấy điên rồi à?!”
Anh là một gián điệp, sao có thể tùy hứng như vậy được? Đúng là hoàn toàn coi nhẹ sống chết của mình!
Lý Tông Dũng hít sâu một hơi, thở dài nói:
“Có lẽ vì chuyện của cô mà khoảng thời gian này nó lo lắng quá độ, thế mà lại đả thông toàn bộ chuyện bên kia.”
“Cái gì gọi là đả thông?”
Lý Tông Dũng nói nhẹ nhàng nhưng Nhiếp
Nhiên nghe xong thì sợ hết hồn, siết chặt hai tay buông bên người lại.
“Cô đi cùng tôi trước, sau này cô tự hỏi nó đi. Đi thôi, không còn sớm nữa, không phải là cô vẫn muốn ở đây thêm một đêm chứ?”
Nhiếp Nhiên cũng biết nơi này không thích hợp để nói chuyện, hơn nữa mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cho dù cô ở lại không chịu đi cũng không có ích gì.
Cô đi theo ông qua hành lang dài lạnh lẽo xuống tầng.
Đã gần hai tháng không ra khỏi đây, bây giờ Nhiếp Nhiên bước ra ngoài, trong nháy mắt đã thấy ánh nắng mạnh mẽ cuối xuân đầu hè.
Cô nheo mắt lại theo bản năng.
Ra ngoài rồi.
Cô cứ bình an vô sự ra ngoài thế này đây.
Cái sân trống trải trước mặt yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng gió xuân khẽ thổi qua.
Hai tháng ở trong đó, cô cho là trong thời gian ngắn mình sẽ không ra ngoài được, nhưng không ngờ là lại được ra nhanh đến thế.
“Tại sao không nói trước với tôi?” Cô đắm mình dưới ánh mặt trời, mắt đã thích ứng dần với ánh sáng mạnh nhức mắt, bình thản hỏi.
“Nó nói là nếu bảo với cô thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý.” Lý Tông Dũng nhìn
Nhiếp Nhiên: “Bởi vì ngay từ đầu, cô đã ôm suy nghĩ ngọc nát đá tan làm chuyện này, nó không muốn như vậy.”
Lời nói của ông nặng nề mà đanh thép. Mãi không cô không nói gì khiến vẻ mặt Lý
Tông Dũng cũng sầm lại: “Tôi nói rồi, tôi sẽ cứu cô.”
“Việc ngọc nát đá tan của tôi và cứu viện của ngài không hề mâu thuẫn.” Cô nhìn thẳng về một điểm phía xa, hờ hững trả lời.
“Lúc ấy cô làm thế không hề nghĩ đến mình, đúng không?” Sắc mặt Lý Tông Dũng thay đổi.
Đã hai tháng Nhiếp Nhiên không tắm, cô mặc quần áo huấn luyện mùa đông vừa dày vừa nặng, tóc bị gió thổi tán loạn, nhưng cho dù là thế, cô đứng ở bên cạnh
Lý Tông Dũng không hề giống một binh lính mà lại có khí thế giống như ông: “Tôi nói rồi, cho dù ngẩng đầu ưỡn ngực hay là đầu bù tóc rối, chỉ cần đạt được mục tiêu là đủ.”
Đối với cô mà nói, đạt được mục tiêu mới là quan trọng nhất. Còn bản thân sẽ như thế nào, cô chưa bao giờ suy nghĩ. Cùng lắm thì ngồi tù với bọn họ thôi.
Nhưng sớm muộn gì cô cũng có ngày trở mình, chỉ cần Hoắc Hoành trở lại, lúc nào cô cũng có thể ra khỏi đó.
Nhưng hai người đó thì không. Bọn họ không còn khả năng trở mình nữa.
Hơn nữa, với Nhiếp Thành Thắng và Diệp
Trân mà nói, mất đi nhà họ Nhiếp chẳng khác nào mất đi hy vọng.
Một người mất đi hy vọng là chuyện đáng sợ đến thế nào chứ.
Ha ha.
Chỉ tưởng tượng ở trong đầu thôi mà Nhiếp
Nhiên đã cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.