Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1870
TÔI MUỐN GẶP MỘT NGƯỜI
Phó bí thư Tần ôm tâm lý may mắn muốn xin tha thứ, kết quả lại bị Lý
Tông Dũng lớn tiếng mắng cho một trận: “Bây giờ chuyện thế này rồi mà cậu vẫn chưa cảm thấy cần thiết? Có phải người chết rồi mới là cần thiết không?”
Ông trừng mắt, khí thế kia khiến Phó bí thư Tần ngậm ngay miệng lại nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ mãi.
Nếu như để bên trên biết, vậy anh ta sẽ tiêu đời.
Nghĩ đến đây, anh ta muốn cố gắng vì mình một lần nữa, to gan nói: “Nhưng mà…
Tôi… tôi… thật sự không biết…”
“Cậu còn nhớ vừa rồi cậu bảo đảm với tôi thế nào không? Cậu nói Nhiếp Nhiên ở đây tuyệt đối sẽ không bị thương, cũng sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì! Nhưng bây giờ thì sao? Nếu mà lúc nãy tôi đi nhanh hơn một chút rồi bỏ lỡ tin tức này, liệu có phải cậu cũng định lấp ɭϊếʍƈ không?”
Bị Lý Tông Dũng khiển trách, Phó bí thư
Tần vội kêu oan: “Không phải thế… Vừa rồi ngài cũng thấy đó, tôi vô tội thật, tôi thật sự không biết, tôi cũng biết chuyện này cùng lúc với ngài mà.”
Nhưng Lý Tông Dũng chỉ lạnh lùng ném cho anh ta một câu: “Vậy chỉ có thể chứng minh cậu quản lý không nghiêm.”
Phó bí thư Tần gật đầu như gà mổ thóc:
“Vâng vâng, Tiểu đoàn trưởng Lý nói đúng, là tôi không biết dạy dỗ nên mới thành ra thế này, ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội không, tôi nhất định sẽ bù đắp thật tốt!”
Lý Tông Dũng hừ lạnh: “Điều cậu cần làm bây giờ không phải là nghĩ xem nên đền bù thế nào, mà là cầu nguyện, cầu nguyện cô ấy không sao, hơn nữa có thể bình an vô sự tham dự buổi sát hạch mùa đông! Nếu như cô ấy không vào được Quân khu 9, khiến quốc gia tổn thất một binh lính xuất sắc, tôi xem đến lúc đó cậu làm thế nào!”
Nói xong, ông bảo binh lính của mình đưa
Nhiếp Nhiên đến phòng y tế.
Nhiếp Nhiên nằm ở phòng y tế rất lâu.
Bác sĩ xử lý vết thương cho cô cũng rất lâu.
Lý Tông Dũng biết cô phải giả vờ không biết gì để cho bác sĩ khử trùng bôi thuốc là một chuyện đau đớn thế nào. Ông đứng ở bên cạnh canh chừng, sợ bác sĩ kia mạnh tay khiến Nhiếp Nhiên bị đau.
“Cậu nhẹ tay một chút!”
“Cậu cẩn thận một chút!”
“Đừng có làm mạnh quá!”
Trong tiếng nhắc nhở thỉnh thoảng lại vang lên của Lý Tông Dũng, bác sĩ kia cuối cùng cũng kinh hồn bạt vía xử lý xong hai tay cho Nhiếp Nhiên rồi băng bó lại.
Lý Tông Dũng thấy cuối cùng bọn họ cũng làm xong liền tìm cớ đuổi bác sĩ đi: “Được rồi, cậu đến phòng ăn bảo bọn họ nấu ít cháo mang qua đây.”
Ngại vì thân phận của Lý Tông Dũng, bác sĩ kia lập tức đi ra ngoài.
Lúc người trong phòng y tế đã đi hết, Lý
Tông Dũng mới thấp giọng nói ở bên tai
Nhiếp Nhiên: “Người ta đã đi hết, cô có thể tỉnh rồi đấy.”
Nhiếp Nhiên khẽ mở mắt ra.
“Thế nào, cảm thấy đỡ hơn chưa? Có đau không?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu nói: “Tôi không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”
Nếu không phải thấy tay cô bị thương, cộng thêm thân thể yếu ớt thì ông đã sớm đánh cô rồi: “Vết thương nhỏ? Cô có nghe thấy bác sĩ kia nói không? May mà bây giờ là mùa đông đấy, nếu là mùa hè thì đã mưng mủ rồi! Đến lúc đó có khi còn phải cắt tay đi!”
Nhiếp Nhiên nhìn hai tay mình, cười nói:
“Chẳng phải bây giờ không sao rồi à?”
“Đó là vì may mà tôi xuất hiện kịp thời, nếu tôi không xuất hiện thì sao? Cô mà xảy ra chuyện gì, tôi phải ăn nói với nó thế nào?” Lý Tông Dũng trưng cô.
Bây giờ anh vẫn tưởng Nhiếp Nhiên đang ở trong đơn vị phấn đấu để vào Quân khu 9.
Nếu như anh biết bây giờ cô bị giam trong phòng thẩm vấn, còn bị tra tấn, không đánh thẳng qua đây mới là lạ! Dù sao anh đã khống chế được Hoắc Thị rồi, so với trước kia, anh đã tự do hơn.
“Cô có thể để tôi bớt lo chút không hả?”
Nhiếp Nhiên thấy ông lo lắng, lại nghĩ đến dáng vẻ ông cẩn thận xoa cánh tay mình vừa rồi nên liền nhận sai: “Được rồi, được rồi mà, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?”
Lý Tông Dũng thấy cô nhường nhịn nên cũng không nỡ mắng cô nữa mà quay lại chuyện chính: “Rốt cuộc cô làm sao thế?
Đến nỗi ngay cả thân thể cũng không quan tâm mà muốn gặp tôi?”
Nhiếp Nhiên nhíu mày: “Tôi đâu có muốn gặp ngài.”
“Cô không muốn gặp tôi? Nhưng bọn họ nói cô bướng bỉnh như thế là vì xin gặp một người.”
Nói xong, Lý Tông Dũng đột nhiên phản ứng lại, chẳng lẽ người cô muốn gặp không phải mình?
Nhưng Lý Tông Dũng lại cảm thấy trừ mình ra, thì không còn ai giúp được cô nữa.
Hay là cô muốn gặp Nhiếp Thành Thắng?
Nhưng Nhiếp Thành Thắng cũng không giúp được cô.
Mà ông cũng không cho rằng Nhiếp Thành
Thắng sẽ giúp cô!
“Vậy cô muốn gặp ai?”
Lý Tông Dũng không nghĩ ra người thứ hai nên thắc mắc hỏi.
Nhiếp Nhiên trả lời: “Tôi muốn gặp Lý
Kiều.”
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, rõ ràng không phải là đang đùa với Lý Tông Dũng.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com