Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1869
ĐỂ BÍ THƯ CỦA CÁC CẬU TỚI LO ĐI!
Hai chữ cuối cùng khiến Phó bí thư
Tần và đội trưởng Hứa thót tim lại.
Lúc này Phó bí thư Tần chỉ muốn đạp chết đội trưởng Hứa.
Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo đến tám đời mới có binh lính thế này!
Lần này có lẽ sự nghiệp của anh ta sẽ phải đặt một dấu chấm kết thúc rồi.
Tra tấn…
Đây chính là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng!
Thấy vẻ mặt nặng nề của Lý Tông Dũng, lưng anh ta ướt đẫm mồ hôi.
Mà đội trưởng Hứa cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Càng lúc hắn càng cảm thấy lời
Nhiếp Nhiên đang trở thành sự thật.
“Liệu có cần nhiều thời gian không?” Lý
Tông Dũng thấy tay cô đã không còn lạnh như lúc nãy nữa mới đặt tay cô xuống, nặng nề hỏi.
“Vâng, cần một chút thời gian, chắc là không có gì to tát. Nhưng không ăn uống gì trong thời gian dài nên thân thể cô ấy rất yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.”
Phó bí thư Tần thở phào nhẹ nhõm, quyết định trong cuộc họp ngày mai sẽ khen ngợi bác sĩ này.
“Anh chắc những chỗ khác không sao chứ?” Lý Tông Dũng hỏi tiếp.
“Vâng, không sao đâu.”
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của bác sĩ, vẻ mặt Lý Tông Dũng mới dịu đi:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Bây giờ tôi sẽ truyền nước cho cô ấy trước.”
Lý Tông Dũng chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Phó bí thư Tần, lạnh giọng gọi:
“Phó bí thư Tần!”
Phó bí thư Tần đứng thẳng người lên, hô:
“Có, Tiểu đoàn trưởng Lý!”
“Bây giờ có phải cậu nên cho tôi một lời giải thích không? Hay là cậu muốn tôi tìm
Bí thư Hạ để nói chuyện?” Lý Tông Dũng chẳng thèm khách khí.
Phó bí thư Tần cuống lên: “Không không không, tôi thật sự không biết chuyện này, hơn nữa tôi chưa bao giờ bảo bọn họ tra tấn Nhiếp Nhiên.” Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn đội trưởng Hứa: “Đội trưởng
Hứa, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Thực ra Phó bí thư Tần đúng là vô tội thật.
Anh ta chỉ muốn mời người về hỏi chuyện mà thôi. Dù sao anh ta cũng đã âm thầm điều tra thân phận của Nhiếp Nhiên rồi.
Nhiếp Nhiên là con gái của Nhiếp Thành
Thắng, là thiên kim nhà họ Nhiếp.
Nếu bảo cô có liên quan với phần tử phi pháp, anh ta cũng cảm thấy không đáng tin lắm.
Lúc phát hiện đó không phải ảnh ghép, anh ta cũng chỉ ra lệnh mời người về thẩm vấn mà thôi, chứ chưa bao giờ nói phải tra tấn gì cả.
Lần này anh ta bị đội trưởng Hứa hại thật rồi.
Đội trưởng Hứa bị hai cấp trên nhìn chằm chằm thì rất chột dạ, nhưng cho dù trong lòng lo ngay ngáy, hắn vẫn cảm thấy Nhiếp
Nhiên là nghi phạm, cho nên hắn lấy can đảm giải thích: “Chuyện này… Là vì… là vì chúng tôi đã thẩm vấn cô ta mấy ngày
nhưng từ đầu đến cuối cô ta không nói một lời, thậm chí còn khiêu khích chúng tôi, nói là cứ trực tiếp bắn chết cô ta là xong cho nên tôi mới giận… muốn mài giũa tính tình cô ta…”
Hắn muốn đẩy hết chuyện này cho Nhiếp
Nhiên nên không thèm nhắc tới chuyện mình chưa hỏi tử tế đã còng tay cô treo lên.
Đội trưởng Hứa cho là như vậy sẽ an toàn qua ải, nhưng ai ngờ Lý Tông Dũng lại không tin, quả quyết bác bỏ: “Không thể nào! Tôi rất hiểu lính của tôi, nếu như không phải cậu nói gì đó thì cô ấy sẽ không nói thế!”
Đội trưởng Hứa vội vã trả lời: “Là thật mà… Cô ta không chịu trả lời thẳng vào câu hỏi mà cứ vòng vo với chúng tôi, nên mấy ngày nay chẳng có một chút tiến triển nào.”
“Vậy cô ấy tìm lý do gì?” Lý Tông Dũng lại hỏi.
Đội trưởng Hứa nói thật: “Cô ta nói muốn xin gặp một người, còn nói không gặp được thì không nói, không chịu hợp tác.”
Đến cuối cùng mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định nhân lúc Nhiếp Nhiên ngất đi nói xấu cô mấy câu.
Phó bí thư Tần cau chặt mày lại: “Vậy tại sao không để cô ấy gặp?”
Nếu như Nhiếp Nhiên gặp xong sẽ phối hợp điều tra, vậy tại sao không để cho cô gặp? Dù sao nơi này cũng có đầy đủ thiết bị giám sát, chẳng lẽ còn sợ cô tiết lộ ra điều gì không nên tiết lộ à?!
“Bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng, tôi cảm thấy…”
Đội trưởng Hứa còn chưa nói xong đã bị
Phó bí thư Tần quát: “Cậu cảm thấy? Bây giờ cậu còn lớn hơn tôi à? Tôi chưa lên tiếng mà cậu lại tự tiện quyết định thay tôi?”
“Không phải vậy… tôi…”
Đội trưởng Hứa run lên, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích như thế nào, trong lòng rất hoảng hốt.
Lý Tông Dũng lười nghe tiếp, ngắt lời: “Đủ rồi! Nếu Phó bí thư không biết dạy dỗ cấp dưới, thế thì tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho Bí thư Hạ, để anh ta đến lo.”
Phó bí thư Tần tái mét mặt: “Không không không… Chuyện này…. chuyện này chuyện này… Tiểu đoàn trưởng Lý, có gì từ từ rồi nói, không cần phải kinh động đến Bí thư
Hạ đâu.”