Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1839
TRỞ VỀ CUỘC SỐNG QUÂN NHÂN
Thi Sảnh vừa thấy Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, cho là cô bị Hà Giai
Ngọc ghì chặt, vì vậy liền kéo Hà
Giai Ngọc ra: “Được rồi, đừng có quấn lấy
Nhiếp Nhiên nữa, cậu không thấy cậu ấy xách túi lớn túi nhỏ trong tay à?”
Hà Giai Ngọc tò mò hỏi cô: “Đây là cái gì thế?”
Nhiếp Nhiên vừa mở cửa vừa trả lời: “Đều là quần áo, Tết ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm nên tôi có mua mấy bộ.”
Hà Giai Ngọc kinh ngạc, Nhiếp Nhiên thế mà lại rảnh rỗi đi mua quần áo à?!
“Cuối cùng chị cũng biết phải mua mấy bộ quần áo rồi, mỗi lần thấy chị ra ngoài chỉ đeo một cái ba lô là em lại thấy bế tắc.” Hà
Giai Ngọc oán trách.
Nhiếp Nhiên nghe vậy thì khẽ cong khóe miệng lên, sau đó mang ba lô và túi quần áo của mình đẩy cửa vào phòng.
“Được rồi, tôi muốn tắm rửa nghỉ ngơi, không có chuyện gì thì hai người về trước đi.” Cô nói.
Hà Giai Ngọc không quấn lấy cô nữa, gật đầu nói: “Vậy chị Nhiên nghỉ ngơi đi, đến 8 giờ em lại đến gọi chị.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày lại: “ giờ có việc gì à?”
Hà Giai Ngọc gật đầu: “Có, mọi người trong mấy tiểu đội tổ chức ăn nướng, chị cũng tham gia nhé?”
Nhiếp Nhiên còn tưởng là có huấn luyện, cô hờ hững trả lời: “Tôi mệt lắm, không đi đâu.”
“Hả? Chị không đi á?”
“Ừ, mọi người chơi đi.”
Hà Giai Ngọc định nói, đáng tiếc bị Thi
Sảnh cắt ngang: “Nhiếp Nhiên đi từ nhà đến đây đã mệt lắm rồi, cậu đừng bám lấy
Nhiếp Nhiên nữa.”
Hà Giai Ngọc im lặng không nói thêm gì.
Thi Sảnh nói với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp
Nhiên, cậu nghỉ ngơi đi, nhân lúc Cửu Miêu xin nghỉ ra ngoài, tối hôm nay cậu ngủ một giấc thật ngon đi.”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, nhìn Thi Sảnh:
“Cô ta đi ra ngoài à?”
Thi Sảnh gật đầu: “Ừ, mấy ngày trước cô ta xin nghỉ ra ngoài.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, cảm thấy cho dù Cửu Miêu đi ra ngoài thì cũng chẳng thể làm gì. Rõ ràng cô ta và tổ chức của cô ta mong muốn nhiều hơn, một đơn vị dự bị căn bản chưa lọt vào mắt bọn
Nguồn : we btruy en onlin e.com
chúng. Cho nên trước khi chưa vào Quân khu 9, cô chỉ cần nắm rõ chiều hướng của cô ta, biết số lần cô ta ra ngoài là được rồi.
Vì vậy cô nói với hai người đứng ở cửa:
“Tôi đi tắm rồi ngủ đây.”
Thi Sảnh gật đầu: “Được, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây.”
“Được, mọi người chơi vui nhé.”
Thấy Nhiếp Nhiên bận rộn dọn dẹp phòng,
Thi Sảnh kéo Hà Giai Ngọc đi về phòng mình.
Trên hành lang, Hà Giai Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao cậu không để tôi kéo chị
Nhiên đi ăn nướng, nhân thời gian này để cho chị ấy và chị Kiêu nói chuyện với nhau, nói không chừng hai người sẽ giải hòa?”
Thi Sảnh nhìn cái người suy nghĩ đơn giản trước mặt, dí vào đầu cô ta: “Thôi đi, nếu chỉ dựa vào một bữa nướng mà giải quyết được thì lúc đầu bọn họ sẽ không cãi nhau
rồi. Cậu đấy, lo cho mình đi, đừng có lo linh tinh cho người khác nữa.”
Nói xong, cô ta kéo Hà Giai Ngọc đi xuống dưới tầng.
Sắc trời càng lúc càng tối dần. Trong sân huấn luyện phía xa dần dần truyền tới tiếng cười đùa.
Nhiếp Nhiên xem quần áo Hoắc Hoành mua cho cô, tuy đều là màu tối nhưng kiểu dáng không giống nhau, hơn nữa trông còn rất hợp với cô, đơn giản, thoải mái. Có thể thấy lúc mua anh đã nghiêm túc suy nghĩ đến sở thích của cô thế nào.
Trước khi ngủ, cô không quên gửi tin nhắn báo bình an cho Hoắc Hoành. Sau khi nhắn hai chữ đơn giản xong đã có tin trả lời ngay, hình như bên kia luôn đợi tin nhắn của cô. Trong đó cũng chỉ có hai chữ đơn giản là ngủ ngon.
Nhiếp Nhiên cười khẽ, sau đó tắt điện thoại rồi đi ngủ.