Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1838
NHỚ NHUNG SAU KHI XA CÁCH
Nhiếp Nhiên quay đầu lại: “Còn chuyện gì nữa?”
Lúc này Hoắc Hoành lấy một cái túi lớn ở ghế sau đưa cho Nhiếp Nhiên: “Anh thấy em chỉ có hai bộ quần áo từ ngày trước, cho nên vừa nãy đã đi mua cho em mấy bộ, em xem có thích không?”
Thật ra sáng sớm hôm nay anh vốn định đưa cô đi ra ngoài giải sầu, thuận tiện mua cho cô ít quần áo. Nhưng mà hương vị của cô quá tuyệt vời…
Cuối cùng anh chỉ đành đi một mình.
Nhiếp Nhiên rất kinh ngạc, cô cúi đầu nhìn qua rồi trả lời: “Vâng, thích.”
Câu trả lời qua loa lấy lệ khiến Hoắc
Hoành cau mày lại: “Em còn chưa xem mà.”
Những thứ anh mua đều dựa theo sở thích của cô, vậy mà cô chỉ nhìn lướt qua một cái, uổng công anh phí tâm.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói: “Em không kén chọn quần áo, chỉ cần không phải màu sắc tươi đẹp, đại chúng là được.”
Vừa rồi cô chỉ nhìn lướt qua, nhưng thấy chúng đều có màu tối, rất phù hợp với yêu cầu của cô nên không cần phải xem.
Hoắc Hoành bất lực: “Trong này có một cái áo phao mùa đông, một cái áo khoác đầu xuân và hai cái áo dài tay cùng với hai cái quần, lần sau anh sẽ đưa em đi dạo một vòng, mua mấy bộ quần áo mùa hè.”
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ rồi nên tùy ý gật đầu: “Được, vậy em đi trước đây.”
Nói xong cô vội vàng muốn xuống xe.
Nhưng Hoắc Hoành thấy không nỡ, bèn giữ cô lại, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi: “Em cứ đi như thế à? Không định để lại cái gì sao?”
“Anh muốn em để lại cái gì?”
Nhiếp Nhiên lập tức cảnh giác, điệu bộ phòng bị kia khiến Hoắc Hoành thấy tức cũng không được mà cười cũng chẳng
Xong.
Xem ra mấy ngày nay cô đã bị giày vò đến sợ luôn rồi.
Anh nghiêng mặt, dịch lại gần, im lặng đòi hỏi.
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Không được đâu, đang là ban ngày, nhiều người lắm.”
“Anh đã nhượng bộ rồi đấy.” Hoắc Hoành nhướng mày, nói.
Nhiếp Nhiên nghe thế liền nhanh chóng hôn lên má anh một cái.
Sau đó cô sợ Hoắc Hoành sẽ giữ mình lại nên nhanh chóng chạy ra khỏi xe.
Đợi cửa xe đóng lại, chắc chắn mình đã ở khoảng cách an toàn rồi, Nhiếp Nhiên mới vẫy tay với Hoắc Hoành: “Em đi đây.”
Hoắc Hoành dặn dò: “Em đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Em biết rồi.”
Nói xong, cô đi vào trong sân bay.
Khi máy bay cất cánh, cô mới có cảm giác chân thực rằng mình lại rời xa Hoắc Hành một lần nữa rồi.
Mấy ngày hôm nay giống như là một giấc mộng, bây giờ tỉnh mộng rồi, cô lại phải trở về đơn vị bắt đầu phấn đấu vì Quân khu 9.
Cô ngồi ở trên máy bay nhắm mắt nghỉ ngơi cho đến khi hạ cánh.
Đến khi trở lại đơn vị, sắc trời đã dần tối.
Đang là Tết nên trong sân huấn luyện
không có nhiều người, rất trống trải. Nhiếp
Nhiên đi ngang qua sân huấn luyện, sau đó đi vào tòa ký túc xá, về phòng của mình.
Lúc cô chuẩn bị mở cửa vào phòng thì nghe thấy trong hành lang truyền đến tiếng hỏi: “Chị Nhiên, là chị à?”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại thấy là Hà Giai
Ngọc và Thi Sảnh liền ừ một tiếng: “Là tôi, tôi về rồi.”
Cô vừa dứt lời đã thấy Hà Giai Ngọc chạy tới ôm lấy cô: “Tốt quá! Chị Nhiên cuối cùng cũng về rồi! Em nhớ chị chết mất! Tết năm nay không có chị nên chẳng vui chút nào cả.”
Nhiếp Nhiên cầm cái túi Hoắc Hoành đưa nên không tránh được, bị cô ta ôm chặt lấy.
Từ lồng ngực rộng lớn vững chắc của Hoắc
Hoành biến thành Hà Giai Ngọc, sự chênh lệch này lớn đến nỗi khiến cô khó mà chấp nhận nổi.
Đột nhiên… cô cảm thấy mình lại hơi nhớ
Vòng tay của anh.
Mà bọn họ mới chia tay nhau có hơn bốn tiếng.
Xong rồi xong rồi, xem ra mấy ngày ngắn ngủi này đã thành thói quen của cô, đến nỗi cô không thích ứng được.
Không biết Hoắc Hoành có giống cô không nhỉ?