Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1738
DÁM LÀM THÌ PHẢI DÁM CHỊU
Kiều Duy vội vàng giải thích: “Anh ta nói lúc ấy từng tìm cô, nhưng khi đó chúng ta ra ngoài đảo nên không liên lạc được.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên dịu lại, rồi đi sang hướng khác.
Lý Kiêu nhanh tay giữ lấy cô, cau mày hỏi:
“Cậu đi đâu?”
Nhiếp Nhiên vừa giãy giụa vừa trả lời: “Tôi đi tìm tiểu đoàn trưởng bảo ngài ấy cho tôi nghỉ mấy tiếng để đi gặp Cổ Lâm.”
Lý Kiều càng nắm chặt hơn, nói: “Bây giờ cậu đi cũng vô ích, đến giờ này rồi cho dù có đến thì bệnh viện cũng sẽ không cho cậu vào thăm.”
“Không sao, tôi có cách.”
Lý Kiêu vội vàng nói: “Cậu có cách cũng vô ích, Cổ Lâm đã nghỉ ngơi rồi.”
Hà Giai Ngọc và mấy người Thi Sảnh cũng hùa theo: “Đúng thế chị Nhiên, lúc bọn em đi Cổ Lâm đã ngủ rồi.”
“Không cần vội như thế, qua mấy ngày nữa
Cổ Lâm sẽ về, đến lúc đó chúng ta đi đón cậu ấy là được.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc hỏi: “Trở lại? Cô ấy trở lại nhanh như vậy à?”
Hà Giai Ngọc thật thà nói: “Chắc là không sao, bác sĩ nói cô ấy khỏe rồi, em thấy cô ấy khôi phục vô cùng tốt, có điều…”
Nhiếp Nhiên lập tức hỏi: “Có điều cái gì?”
“Có điều…”
Nhiếp Nhiên sốt ruột nâng cao giọng lên:
“Có điều cái gì, cô nói đi!”
Hà Giai Ngọc run lẩy bẩy nói thẳng: “Cô ấy mất trí nhớ rồi.”
Nhiếp Nhiên kinh hãi, “Cô nói cái gì?”
Lý Kiêu tiếp lời: “Bác sĩ Tống nói cô ấy bị thương ở đầu, mất trí nhớ cũng không có gì là lạ cả.”
Mất trí nhớ…
Lúc đầu Tống Nhất Thành đã nói với cô rằng Cổ Lâm có thể tỉnh lại đã coi như một kỳ tích rồi, có di chứng thật sự là chuyện quá bình thường. Nhưng không ngờ lại bị mất trí nhớ máu chó đến thế.
Mọi người khuyên giải, “Thật ra cô ấy mất trí nhớ cũng là chuyện tốt. Cô ấy không nhớ mọi chuyện trước đây nữa, bao gồm cả chuyện lúc ấy cô nổ súng.”
“Đúng thế, để cô ấy nhớ mãi cảnh tượng đó, cũng là một sự hành hạ.”
“Không sai không sai.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi: “Cho nên mọi người định che giấu tất cả à?”
“Đúng thế, sau khi biết được tin tức này, bọn em không nói gì đến chuyện kia cả.”
Thật ra Hà Giai Ngọc đã chuẩn bị một đống lời muốn nói thay Nhiếp Nhiên, ai ngờ chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Tống Nhất
Thành nói Cổ Lâm mất trí nhớ.
Nhiếp Nhiên im lặng một lát rồi mới nói,
“Được, tôi biết rồi. Mọi người đi ăn cơm trước đi.”
“Vậy chị thì sao?” Hà Giai Ngọc hỏi.
“Tôi tạm thời không đói, mọi người cứ đi ăn cơm đi.”
Nhiếp Nhiên cười nói, bây giờ cô cần phải yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ mới được.
Mọi người đều lo lắng cho cô nhưng biết lúc này không nên quấy rầy cô, vì vậy Thi
Sảnh nói: “Thế thì cậu đi về nghỉ ngơi
trước đi, lát nữa bọn tôi sẽ lấy cho cậu hai cái bánh bao chay.”
Nhiếp Nhiên thấy Lý Kiêu ở lại thì nhướng mày lên, Lý Kiêu nói, “Tôi đã nói hộ cậu rồi.”
Nhiếp Nhiên lập tức cau mày lại.
“Nhưng tôi không nói rõ tình hình cụ thể, tôi sợ sau này cô ấy nhớ ra gì đó nên đề phòng lỡ như, tôi nói là cậu có chuyện muốn nói với cô ấy, còn rốt cuộc cậu muốn giải thích rõ hay không thì tùy.”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát rồi cười khẽ,
“Cậu cảm thấy tôi có muốn giải thích không?”
Lý Kiêu nói: “Bác sĩ Tống nói đầu cô ấy từng bị tổn thương, một khi mất trí nhớ thì khả năng khôi phục rất nhỏ, cho nên tôi cảm thấy giấu giếm cũng có thể xem là một cách tốt.”
“Cậu cũng muốn tôi giấu tiếp à?”
Nhiếp Nhiên chưa từng nghĩ Lý Kiêu cũng sẽ lừa người khác.
Khi nhìn thấy ý trêu chọc ở đáy mắt Nhiếp
Nhiên, gương mặt bình thản của Lý Kiêu hơi lúng túng, “Nhưng dù chúng tôi bảo cậu giấu, cậu cũng sẽ không làm thế.”
Nhiếp Nhiên làm việc không theo lẽ thường, nhưng Lý Kiểu biết cô là người dám làm dám chịu.