Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1736
LẤY MỘT ĐỊCH SÁU, LỢI HẠI!
Nhiếp Nhiên thấy các binh lính kia đến trước bàn mình thì khó hiểu cau mày.
“Nhiếp Nhiên, cô có quen Cửu Miêu không?” Lúc Nhiếp Nhiên đang thắc mắc thì nghe thấy một nữ binh dịch lại gần cô, thấp giọng hỏi.
Nhiếp Nhiên lập tức nhướng mày lên, “Cửu
Miêu?”
Sau đó cô đưa mắt nhìn ra hướng khác, bắt đầu tìm Cửu Miêu. Chỉ qua mấy giây, cô đã phát hiện ra chỗ Cửu Miêu ngồi. Cô ta ngồi góc trong cùng, cả bàn chỉ có một mình cô ta, không có người thứ hai. Có lẽ tính cách đơn độc lạnh nhạt của cô ta khiến mọi người không dám đến gần.
“Cô ta làm sao?” Cô nhìn bóng lưng Cửu
Miêu đang ăn cơm rồi hỏi.
Nữ binh kích động nói: “Cô ấy rất lợi hại!
Cô không biết đâu, hôm qua Cửu Miêu cùng tham gia huấn luyện với chúng tôi, cô ấy đánh đối kháng rất lợi hại, liên tiếp đánh ngã sáu người chúng tôi. Không phải cô chung sống với cô ấy một khoảng thời gian sao, nên tôi muốn hỏi cô có biết cô ấy từ đơn vị nào đến không?”
Đáy mắt những người đó mang theo sự sùng bái. ô, cô mới rời đi hai ngày, Cửu Miêu đã lấy một địch sáu nhanh chóng thu phục đám người này, còn hơn cô hồi đầu nữa.
Nhưng cũng đúng thôi, đám người này đều là lính mũi nhọn được chọn từ các đội tân binh ra, bình thường là chiến hữu, nhưng lúc huấn luyện không ai chịu phục ai, lúc này gặp phải một lính mũi nhọn trong mũi nhọn, dĩ nhiên là bái phục rồi.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết Cửu Miêu là một vệ sĩ có thân phận thật thì không rõ, cô chỉ có thể giả ngu nói: “Tôi không biết, hôm đó tôi cũng so tài với cô ta chút thôi, không nói chuyện gì nhiều.”
Dễ thấy là cô không muốn nói thêm về Cửu
Miêu nữa.
Lúc này Dương Thụ lạnh nhạt hỏi: “Còn năm phút nữa, có thể để cho cô ấy yên ổn ăn cơm không?”
Đám người kia ngẩn ra, vẻ mặt thoáng ngượng ngùng.
“Chúng tôi không quấy rầy cô nữa, thật ra thì chúng tôi chỉ hóng hớt hỏi chút thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, không quấy rầy cô ăn cơm nữa.”
Nhiếp Nhiên thấy đám người kia ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi liền nhìn Dương Thụ một cái. Hình như trong hơn nửa năm qua,
anh ta không chỉ tiến bộ về thể năng mà năng lực cũng tiến bộ không ít.
Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay anh ăn nhiều thế?”
Dương Thụ hiếm khi cười nói, “Buổi sáng cường độ huấn luyện lớn nên ăn ngon miệng.”
Nhiếp Nhiên uống một ngụm canh: “Liều mạng huấn luyện thế này, xem ra anh đã nghĩ xong nên đi đâu rồi nhỉ, có thể nói một chút không?”
Tuy nói bình thường cô không chú ý nhiều đến Dương Thụ, nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm đến anh ta. Từ sau khi
Lâm Hoài chết, tính tình Dương Thụ đã thay đổi rất nhiều. Cô và Dương Thụ không có quan hệ huyết thống, cô cũng chẳng phải bác sĩ tâm lý, không thể ở bên anh ta 24/24 giờ để khai thông cho anh ta được, những gì có thể làm cô đều đã làm rồi, tương lai của anh ta cô cũng chẳng bảo đảm được, chỉ có thể hy vọng anh ta đi lên
con đường mình thích, vong linh của Lâm
Hoài sẽ được an ủi.
Dương Thụ ăn một miếng cơm, thản nhiên trả lời, “Ừ, tôi muốn đến Quân khu 9.” ?
Nhiếp Nhiên cau mày hỏi, “Anh muốn đi đâu?”
“Quân khu 9.” Dương Thu nhắc lại.
Trong con người của Nhiếp Nhiên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, “Anh đang đùa với tôi à?”
“Không, tôi muốn đến Quân khu 9 thật.”
“Vậy đội thủy quân lục chiến thì sao?”
Dương Thụ buông đũa xuống, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ nói tôi muốn đến đội thủy quân lục chiến.”
Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
Cô luôn nói đội thủy quân lục chiến thích hợp với anh ta, hơn nữa còn nghĩ cách cho anh ta lộ mặt trước đội thủy quân lục
chiến. Kết quả lại thành cô làm việc vô ích.
Nhiếp Nhiên lập tức sầm mặt lại, “Tại sao anh lại muốn đến Quân khu 9?” $
“Quân khu 9 là đơn vị xuất sắc nhất, tôi muốn đi thử xem.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Hơn nửa năm không gặp, miệng lưỡi lanh lợi hơn hẳn nhỉ?”
Nhiếp Nhiên rất rõ, nếu như không phải là cô muốn đến Quân khu 9, Dương Thụ chắc chắn sẽ không đặt mục tiêu ở đó.
Cái tên này đúng là uổng phí sự khổ tâm của cô!
“Được, anh muốn đến Quân khu 9 đúng không, vậy tôi chúc anh thành công.”
Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói xong, để đũa xuống rồi đi ra khỏi phòng ăn.