Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1735
BỊ THƯƠNG TẬP THỂ?
Hoắc Hoành bắt đầu chuẩn bị chuyện họp hội đồng quản trị, để hoàn toàn tiếp nhận cổ phần dưới danh nghĩa của Hoắc Khải Lãng.
Tuy bây giờ Hoắc Khải Lãng đã không còn sức phản kích nữa, nhưng đám chú bác kia vẫn còn ở đó, cần phải đá từng người ra khỏi Hoắc thị mới được. Mà những tài liệu này chính là chuẩn bị cho bọn họ rời khỏi
Hoắc thị.
Thành phố A đang chuẩn bị cho một trận gió tanh mưa máu, còn ở trong đơn vị dự bị thì mọi thứ lại vô cùng yên bình.
Nhiếp Nhiên nhân lúc bọn họ huấn luyện thì trở lại ký túc xá tắm rửa, nghỉ ngơi một buổi sáng. Đến buổi trưa cô mới dậy, sau
khi sửa sang xong cô xuống tầng chuẩn bị đến phòng ăn ăn cơm cùng các binh lính.
Nhưng vừa mới xuống tầng đã thấy Dương
Thụ đang đứng ở phía dưới, nhìn có vẻ như đang đợi mình.
“Anh đứng ở đây làm gì?”
Từ sau khi bị Nhiếp Nhiên khiển trách,
Dương Thụ không còn tùy tiện vây quanh cô nữa, lúc ở trên đảo cũng chỉ ngồi nhìn cô từ xa. Bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện khiến Nhiếp Nhiên thấy hơi kinh ngạc.
“Sức khỏe của cô thế nào rồi?” Dương Thụ vừa nghe thấy tiếng Nhiếp Nhiên vang lên sau lưng, lập tức quay lại hỏi.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới hiểu, hóa ra anh ta lo lắng cho sức khỏe của mình nên mới chạy tới đây đợi mình ngay sau khi giải tán.
“Không sao, tất cả đều rất tốt.” Nhiếp
Nhiên cười trả lời.
Dương Thụ nghe thấy cô nói thế, nỗi lo hai đêm nay mới tan biến.
Nhiếp Nhiên thấy anh ta giãn mày ra thì khẽ cười, sau đó nhìn ra phía sau anh ta, nhướng mày lên hỏi: “Mấy người Hà Giai
Ngọc đâu?”
Thật là lạ, lúc nãy cô quá vội vàng nên quên tránh đám người này, theo lý thì
Dương Thụ đã biết mình trở lại rồi, đám người Hà Giai Ngọc chắc chắn cũng biết mới đúng, sao lại không thấy bọn họ tới?
Trước kia hễ cô có chuyện gì, Hà Giai Ngọc sẽ luôn chạy tới đầu tiên, hôm nay cô ta không xuất hiện khiến cô rất bất ngờ.
“Hình như bọn họ đến bệnh viện rồi.”
Dương Thụ trả lời.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, “Đến bệnh viện?
Lý Kiều cũng đi à?”
Dương Thụ gật đầu.
Nhiếp Nhiên cau mày lại, “Đang yên đang lành sao lại đến bệnh viện?”
Chẳng lẽ là ai bị thương à?
Nhưng chắc không thể đi nhiều người như vậy mới đúng.
Bị thương tập thể? ?
Nhưng sau đó có nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, Lý Kiêu không phải người dễ dàng bị thương, làm sao có thể cùng vào bệnh viện với mấy người kia được?
Cô đang đợi Dương Thụ giải thích thì lại nghe thấy anh ta nói: “Tôi không biết.”
Nhiếp Nhiên nghĩ thấy cũng đúng, từ trước đến giờ ở trong đơn vị dự bị, Dương Thụ luôn ít nói chuyện, cũng không hòa nhập vào tập thể, không thân quen với đám người Hà Giai Ngọc, chỉ vì mối quan hệ với cô nên mới nói mấy câu thôi. Lúc cô không có ở đây, bọn họ gần như không giao lưu với nhau, anh ta nói không biết cũng rất bình thường.
Nhiếp Nhiên vội vàng hỏi: “Đi bao lâu rồi?”
“Sáng sớm hôm nay sĩ quan huấn luyện
Quý nhận được một cuộc điện thoại rồi bảo bọn họ đi.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được, tôi biết rồi. Đi thôi, sắp đến giờ cơm rồi, đi ăn cơm trước đã.”
Dù sao sáng sớm hôm nay ra ngoài thì cũng chỉ là chuyện mới thôi, chắc Cửu
Miêu không có vấn đề gì. Bọn họ xin nghỉ tập thể đi ra ngoài, được Quý Chính Hổ cho phép, lại không bị thương, chắc không phải là vấn đề gì lớn, đợi bọn họ về hỏi là sẽ biết thôi.
Vậy là cô cùng Dương Thụ đi đến phòng ăn.
Nhiếp Nhiên và Dương Thụ vừa đi vào phòng ăn, các binh lính bên trong phòng ăn đều lập tức dừng lại.
Nhân lúc các sĩ quan huấn luyện không có đây, ai cũng chào hỏi hàn huyên với
Nhiếp Nhiên.
Ban đầu người trong đơn vị dự bị cũng chỉ vì lần đánh nhau tập thể lúc sát hạch dã ngoại sinh tồn cùng với bữa tiệc lửa trại sau đó mà hiểu Nhiếp Nhiên, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi, chứ không biết cô giỏi giang thế nào. Sau đó vào lần ra đảo vừa rồi, bọn họ mới hoàn toàn biết Nhiếp
Nhiên, hơn nữa còn rất kính phục cô.
“Nhiếp Nhiên, cô về rồi à?”
“Sao rồi, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Tất cả đều ổn chứ?”
Nhiếp Nhiên nghe thấy bọn họ không nhắc tới vấn đề gì, có lẽ là đám người Hà Giai
Ngọc không tiết lộ ra ngoài, cho nên cũng nói qua loa: “Không sao, tất cả đều rất tốt.”
Nói xong cô đi lấy cơm, tìm một chỗ trống ngồi xuống ăn.
Hiếm khi Dương Thụ được ngồi cùng cô nên rất vui vẻ. Nhưng chưa vui được bao lâu thì Diệp Tuệ Văn đã chạy tới. Mặc dù cô ta thân quen với đám người Hà Giai Ngọc
hơn Dương Thụ nhưng lại không ở cùng một phòng, cộng thêm Diệp Tuệ Văn cũng không quá thân thiết với họ, chỉ là chiến hữu bình thường, nên không phải lúc nào cũng dính lấy nhau.
“Nhiếp Nhiên, sức khỏe của cô sao rồi?”
“Nếu như có chuyện thì sao tôi còn về được chứ?” Nhiếp Nhiên uống một ngụm canh nóng rồi mới trả lời.
Diệp Tuệ Văn thấy cô không sao nên không quấy rầy cô ăn cơm nữa. Lúc cô ta định đi thì đám người xung quanh lại tự nhiên vây tới.