Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1711
CÒN CÓ BÊN THỨ BA À?
Mặc dù anh nói nghe thoải mái, nhưng sắc môi tái nhợt cùng giọng nói hơi nhỏ đều đang thể hiện sự yếu ớt của anh lúc này.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cau mày lạikhều cải xong, cô quay lại bên cạnh anh, “Em có đưa ra mấy loại giả thiết.”
Cô vừa nói vừa cởi cái áo nỉ của mình ra, nhét vào sau lưng anh.
Chỗ Hoắc Hoành nằm là dùng bàn để ghép lại, kê dựa sát vào bức tường xi măng lạnh như băng lại cứng đơ trong phòng tầng hai.
Anh dựa vào tường như thế, thân thể yếu ớt đầu có chịu nổi.
Lúc này, áo khoác của cô đã bị dùng làm chăn trải trên bàn nên cô chỉ có thể dùng cái áo nỉ để làm cái gối tạm thời nhét vào cổ và vai anh.
May mà lần này qua đây cô mặc hai cái áo dày, nếu không chỉ có thể nhìn anh khó chịu thôi.
“Anh không sao, trong phòng đủ ấm, em mau mặc vào đi.”
Hoắc Hoành thấy cô cởi hai cái áo ra cho mình, trên người chỉ mặc độc một cái áo dài tay mỏng nên lo lắng nói, nhưng vì kích động vì thế lại ho khan.
“Vì ấm nên em mới nóng, giờ đi ra ngoài sẽ bị sốc lạnh, cứ tạm thời làm gối cho anh đi.” Nhiếp Nhiên vỗ nhẹ lên lưng anh, thuận khí cho anh.
Hoắc Hoành ho một lúc mới dịu lại, “Anh không yếu ớt thế đâu…”
Mắt Nhiếp Nhiên tối lại, châm chọc, “Nếu không yếu ớt như thế thì nói cho em biết rốt cuộc thân phận của Cửu Miêu là gì đi?”
Câu này của cô hiển nhiên là muốn chuyển dời sự chú ý của Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành biết giờ sức lực của mình không bằng Nhiếp Nhiên, mà trong phòng đúng là ấm thật, cho nên anh cũng không kiên trì nữa, nở nụ cười, “Em vẫn chưa nói cho anh mấy giả thiết của em.”
Anh sợ cô vất vả nên nắm lấy cái tay luôn xoa lưng mình của cô.
Nhiếp Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, chậm rãi nói: “Giả thiết thứ nhất là người của Hoắc Khải Lãng, giả thiết thứ hai là thuộc hạ của người thần bí phía sau, còn một giả thiết nữa… chính là người của anh.”
Câu nói cuối cùng khiến ý cười ở đáy mắt
Hoắc Hoành càng thêm sâu hơn, “Em chắc chắn chứ?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không chắc chắn, cả ba giả thiết này nhìn qua thì đều có khả năng, nhưng em nghĩ kĩ thì thấy cần cân nhắc lại.”
Đặc biệt là giả thiết thứ ba.
Thật ra giả thiết này là không thể nhất, nhưng cô lại sợ Hoắc Hoành không đi theo con đường bình thường, cho nên mới thử xem.
Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười của anh,
Nhiếp Nhiên đã biết là không thể rồi.
“Vậy em cảm thấy phải cân nhắc cái gì?”
Hoắc Hoành hỏi.
Nhiếp Nhiên im lặng một lát, cuối cùng ngước mắt lên, con ngươi thoáng u ám,
“Bên thứ ba, đúng không?”
Cô vừa nói thế, mắt Hoắc Hoành đã nhanh chóng lóe lên ánh sáng. Nhiếp Nhiên bắt được ánh sáng kia, trong lòng ít nhiều cũng đã chắc chắn.
Thật sự là bên thứ ba!
Trong thời gian huấn luyện cùng với Cửu
Miêu, cô gần như đã nghĩ hết tất cả mọi khả năng trong đầu một lần rồi, cả bên thứ ba cũng đã nghĩ rất lâu. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được một giả thiết hợp lý. Cuối cùng cô dứt khoát ném tất cả những thứ này đi, đổi góc độ nghĩ khác.
Sau khi giả thiết đủ kiểu, cuối cùng cô chỉ có thể đặt Cửu Miêu vào bên thứ ba. Bởi vì chỉ có ở bên thứ ba thì tất cả hành động của cô ta mới có thể được hợp lý hóa.
“Không phải là người của Hoắc Khải Lãng, cũng không phải là người của người thần bí phía sau, càng không phải là người của anh, mà lại có liên quan chặt chẽ với mọi người, nhưng lại không phải là người của mọi người.” Nhiếp Nhiên nhìn anh, nói từng chữ từng câu.
Ý cười ở khóe miệng Hoắc Hoành càng sâu hơn, “Anh nói mà, em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra.”
“Vậy rốt cuộc cô ta thuộc bên thứ ba nào?”
Hoắc Hoành cười khẽ, vẫy tay ra hiệu cho cô ngồi gần lại, “Không phải chúng ta luôn chú ý người thần bí phía sau Hoắc Khải
Lãng sao, cô ta là thuộc hạ của kẻ địch của kẻ đó.”
Thuộc hạ của… kẻ địch của người thần bí kia? D
Sao lại vòng vèo thế này?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, “Anh nói là hai bên đang giao chiến à?”
“Thông minh lắm!” Hoắc Hoành chạm nhẹ vào chóp mũi cô một cái, sau đó tiếp tục nói: “Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm.
Những năm qua Hoắc Khải Lãng luôn vận chuyển vũ khí đạn dược cho một tổ chức ở biên giới nước F, những năm gần đây biên giới nước F chiến loạn không ngừng. Anh nghĩ chắc chắn bọn họ có nhúng tay vào trong này.”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Nhiếp Nhiên là người thông minh, nghe anh nói thế, cô liền hiểu ngay.
“Cho nên phải phá hủy đường dây xuyên quốc gia?”
Hoắc Hoành bóp nhẹ tay cô, thấp giọng cười nói: “Không tính là phá hủy đường dây xuyên quốc gia, bởi vì biên giới nước F gần biên giới nước Z chúng ta, cho nên ý là hai nước liên thủ lại với nhau.”
“Hai nước liên thủ?” Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Theo lý mà nói, ngọn nguồn ở bên nước F thì nên giao cho nước F xử lý, bọn họ cùng lắm chỉ phối hợp, chỉ có thể nói là hai nước hợp tác thôi. Nhưng liên thủ thì ý là muốn nước Z cũng phải tham gia vào lần hành động này.