Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1710
RỐT CUỘC THÂN PHẬN CỦA CÔ TA LÀ GÌ?
Hoắc Hoành nghe thấy hai chữ này xong thì nghiêm mặt lại, không cười nữa, “Em sắp xếp cho cô ta ở đâu rồi?”
Nhiếp Nhiên khẽ cười nói: “Anh thông minh như vậy, đoán xem nào.”
Hoắc Hoành dựa vào tường, nhướng mày lên, “Nhìn em cười gian trá thế này, chắc là đưa cô ta đến một chỗ tốt rồi nhỉ? Thật ra thì chỉ cần không phải là nhà tù, em đưa cô ta đi đâu cũng chẳng sao cả.”
Nhiếp Nhiên vốn định nói chuyện “nhân sinh” với Hoắc Hoành vì hai chữ “gian trá”,
nhưng nghe thấy câu nói phía sau của anh, cô khẽ cau mày lại, “Tại sao? Chẳng lẽ bởi vì nhiệm vụ không thành công nên cô ta sẽ tự sát à?”
Hoắc Hoành lắc đầu, “Tự sát hay không thì anh không thể chắc chắn, nhưng thời gian dài cô ta không liên lạc với người bên kia, nhất định cô ta sẽ thành một con cờ bỏ đi, là tổn thất cho cả hai bên.”
“Là anh tổn thất lớn hơn đúng không?”
Nhiếp Nhiên không khách khí vạch trần anh.
Cái gì mà tổn thất với hai bên, bên kia có thể phái Cửu Miêu này thì cũng có thể phái ra Cửu Miêu thứ hai, thứ ba.
Nhưng Hoắc Hoành phải dựa vào Cửu
Miêu, không cho cô ta trở thành con cờ bỏ, chứng minh anh không thể nào cài người vào, chỉ có thể dựa vào một mình cô ta.
Hoắc Hoành bị cô vô tình vạch trần liền ho nhẹ mấy tiếng, quyết định đổi chủ đề.
“Ừ… rốt cuộc em giấu cô ta ở đâu rồi?”
“Anh đoán xem.” Nhiếp Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, cười, “Em rất muốn nghe xem anh phân tích thế nào.”
Hoắc Hoành khẽ cong đôi môi tái nhợt lên, thấp giọng nói: “Em đâu có muốn xem anh phân tích, em muốn xem anh biểu diễn.”
Tuy nói thế nhưng anh vẫn theo lời cô, diễn một lần.
“Anh nhớ lúc ấy bảo em cho cô ta thân phận có giá trị, cho nên nhất định em đã suy nghĩ cặn kẽ rồi. Mà em đã dùng mặt thật gặp cô ta ở trên đảo, cho nên nhất định cô ta đã phát hiện ra thân phận của em. Cho nên, anh nghĩ… chắc là em đưa cô ta đến chỗ em, đúng không?”
“Bị thương rồi mà đầu óc vẫn có thể suy nghĩ nhanh đến vậy, có phải là anh ăn gian không?”
Theo lý mà nói, anh không thể nghĩ tới việc cô đưa người vào quân đổi mới đúng!
Cửu Miêu là người có vấn đề, nếu như đơn vị có nhiệm vụ bí mật, cô ta mà tiết lộ ra ngoài thì tất cả binh lính của đơn vị sẽ bị rơi vào nguy hiểm. Trước đó khi cô nghĩ đến cách này thì đã chuẩn bị tâm lý bị Lý
Tông Dũng từ chối. Cô có thể mang mạng mình ra đánh cược, nhưng không thể đem nhiều người vô tội như vậy ra cược được.
Nhưng không ngờ cuối cùng Lý Tông Dũng lại đồng ý. Chuyện này khiến cô rất kinh ngạc. Bây giờ Hoắc Hoành lại còn có thể bình tĩnh phân tích ra được.
Đúng là… thầy trò.
Mắt Hoắc Hoành lập tức sáng lên, anh kinh ngạc nói: “Không phải chứ, em đưa cô ta vào đó thật à?! Anh chỉ dựa vào cảm giác và phong cách làm việc của em mới nói thế thôi.”
Nhiếp Nhiên nhún vai nói, “Đúng vậy, em đưa cô ta vào đó rồi.”
“Rốt cuộc em đưa cô ta vào bằng cách nào?
Với thân phận của cô ta lúc đó chắc không thể vào được mới đúng.” Hoắc Hoành thật sự tò mò.
“Còn có thể làm sao nữa, chỉ có thể cướp xe cảnh sát thôi.”
Cô nói nhẹ nhàng nhưng Hoắc Hoành nghe lại thấy thót tim.
Cướp xe cảnh sát?!
Anh ngẩn ra mấy giây, sau đó mới phản ứng được sao cô lại phải làm vậy.
Ngay từ lúc ở Hoắc Thị, Cửu Miêu đã bị nổ súng bắn “chết” rồi, bây giờ người bị bắt ở trên đảo là A Cửu – một tên cướp biển mang mặt nạ. Người cảnh sát bắt là “A
Cửu” chạy trốn, chứ không phải là Cửu
Miêu đã bị “bắn chết”. Cô ta hoàn toàn có thể tháo mặt nạ ra, dùng thân phận ban đầu của mình.
“Em đúng là to gan!” Hoắc Hoành nghĩ ra rồi thấy toát mồ hôi lạnh thay cô, “Sao em lại dám làm như thế?! Còn cả… thế mà chú ấy lại còn đồng ý thật!”
Nhiếp Nhiên cũng rất vô tội, “Nếu không thì làm thế nào, cô ta đã bị bắt rồi, em cũng không thể quang minh chính đại thả cô ta ra, như thế không ổn lắm.”
Hoắc Hoành cũng cảm thấy cô nói có lý.
Đã bị bắt vào tù rồi, cho dù dùng cách gì thả ra thì cũng đều khiến Cửu Miêu nghi ngờ. Chỉ có dùng cách không bình thường mới có thể làm cho cô ta tin tưởng.
“Cũng chỉ có em mới nghĩ ra được.” Hoắc
Hoành khẽ cong khóe miệng lên, tuy là trách cứ, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự tán thưởng.
Hành động đó chắc chỉ có cô mới làm được. Mạo hiểm, nhưng vô cùng hiệu quả.
“Em cũng chỉ nghĩ ra cách để đưa cô ta ra, nhưng không nghĩ ra được thân phận của cô ta.” Nhiếp Nhiên đứng lên, khều đống lửa đang yếu dần kia.
Hoắc Hoành nhìn động tác của cô, “Em thông minh, suy nghĩ chu toàn đến thế, chẳng lẽ chưa từng đưa ra giả thiết à?”