Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1697
HOAN NGHÊNH VÀO ĐƠN VỊ DỰ BỊ
Hai người bọn họ đi tàu mất chín tiếng, lúc ra khỏi ga tàu hỏa thì trời đã tối rồi.
Nhiếp Nhiên gọi một chiếc xe taxi, đi về phía đơn vị dự bị.
Nhưng đơn vị dự bị nằm ở nơi hẻo lánh, còn là chỗ của quân đội, cô không muốn tìm phiền toái cho mình nên bảo tài xế dừng ở gần đó, sau đó dẫn Cửu Miêu đi bộ đến đơn vị.
Hai người mò mẫm trong bóng đêm. Đến khi thấy phía trước có ánh sáng mờ mờ,
Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng lại.
“Trước khi vào đó, tôi có một số chuyện phải nói rõ với cô. Quân đội không phong phú đa dạng như bên ngoài. Bởi vì trừ huấn luyện ra thì chỉ có huấn luyện, vô cùng đơn điệu, cho nên cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Cửu Miêu gật đầu trả lời: “Tôi biết rồi.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, khẽ mỉm cười hỏi: “Thế là cô đã chuẩn bị xong rồi đúng không?”
Cửu Miêu quay đầu sang nhìn cô, hỏi ngược lại: “Không chuẩn bị xong thì cô sẽ thả tôi đi à?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Tôi có thể cho cô một cơ hội.”
Nhưng Cửu Miêu lại lạnh lùng quay đầu đi:
“Không cần.”
Nhiếp Nhiên cười, giống như đã sớm biết cô ta sẽ trả lời như thế, cô nói: “Vậy thì đi thôi, theo tôi vào đó, tôi dẫn cô đi gặp tiểu đoàn trưởng.”
Nói rồi cô đi về phía trạm gác.
Lính gác đã nhận ra cô vì từng thấy cô ra vào mấy lần rồi. Nhưng bởi vì cả đơn vị vẫn chưa về, cô lại về một mình, còn dẫn theo một cô gái ăn mặc trung tính nữa nên vì lý do an toàn, anh ta vẫn gọi điện thoại đến phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng.
Tuy đơn vị dự bị vẫn phải huấn luyện trên đảo nhưng Lý Tông Dũng không cần ở đó, sau khi Nhiếp Nhiên rời đi, ông đã về đơn vị xử lý một số chuyện tồn đọng. Lúc nghe thấy lính gác báo cáo, ông cũng biết Nhiếp
Nhiên đã đưa người về thành công rồi.
“Cho bọn họ vào đi, đồng thời bảo cô đến phòng làm việc của tôi một lát.”
Trước khi vào, binh lính kia nói với Nhiếp
Nhiên: “Tiểu đoàn trưởng bảo cô lập tức tới chỗ ngài ấy.”
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiện đáp một tiếng rồi dẫn Cửu Miêu đi vào trong đơn vị.
Lý Tông Dũng chưa từng nghe thấy Nhiếp
Nhiên nhắc đến tên của người này, đây là lần đầu tiên nghe thấy cái tên lạ lùng như vậy nên ông hơi ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, sau đó ông tiếp tục hỏi: “Nhiếp Nhiên đã nói với tôi về nghề nghiệp của cô rồi, cô là vệ sĩ, vậy tại sao bây giờ cô lại muốn làm quân nhân?”
Cửu Miêu trả lời: “Bởi vì tôi muốn rèn luyện mình tốt hơn.”
Đáp án này do Nhiếp Nhiên cố ý dạy cho
Cửu Miêu trước khi tới đây.
Cửu Miêu nói xong lời này, thấy vẻ mặt Lý
Tông Dũng dịu hơn, giống như là rất hài lòng.
“Nhiếp Nhiên nói cô rất có năng lực, còn không phân cao thấp với cô ấy nên giới thiệu cô với tôi. Thế này đi, tạm thời cô cứ lại đơn vị dự bị thử một tháng trước, sau khi đánh giá năng lực tổng hợp của cô, tôi
sẽ quyết định cho cô ở lại hay là bắt đầu từ đội tân binh.”
“Rõ.”
“Nhiếp Nhiên, người này là do cô tuyển vào, từ hôm nay trở đi sẽ do cô phụ trách.”
Lúc nói hai chữ cuối cùng, giọng Lý Tông
Dũng như có ý tứ sâu xa.
Nhiếp Nhiến thắng người lên, đáp một tiếng, “Rõ!”
Sau khi nghe dặn dò thêm mấy câu đơn giản nữa, hai người mới rời khỏi phòng làm việc của Lý Tông Dũng.
Trên hành lang mờ tối, Nhiếp Nhiên công môi lên nói với Cửu Miêu đã an toàn qua ải: “Hoan nghênh cô gia nhập vào đơn vị dự bị, Cửu Miêu.”