Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1673
MÀY DÁM ĐỘNG THỦ VỚI TAO?
Ánh mắt xem kịch hay kia khiến đội trưởng Lưu không nhịn được nữa,
“Tiểu đoàn trưởng Lý, nữ binh kia không muốn vào đơn vị chúng tôi! Anh nói xem, đơn vị chúng tôi kém chỗ nào? Không phải hai binh lính kia của các anh cũng sống vui vẻ ở chỗ chúng tôi sao?”
Lý Tông Dũng kinh ngạc hỏi: “Cậu nói với cô ấy rồi à?”
Đội trưởng Lưu gật đầu, tức giận nói:
“Đúng vậy, tôi nói với cô ấy rồi, nhưng cô ấy lại nói không muốn.”
Anh ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu!
Lần này Lý Tông Dũng cũng hết cách, “Tôi đã nói với cậu rồi, cô ấy sẽ không tới đội thủy quân lục chiến của các cậu đâu, sao cậu cứ không tin hả?”
Thằng nhóc kia không ở đội thủy quân lục chiến, làm sao cô có thể đến đó được?
Một nhiệm vụ nằm vùng đã khiến bọn họ gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều. Lúc này còn muốn bọn họ vào đơn vị khác nhau, thế thì đáng thương quá.
“Anh nói xem, rốt cuộc đội thủy quân lục chiến chúng tôi có chỗ nào không tốt?”
“Không phải các anh không tốt, mà là cô ấy không muốn đi, tôi cũng không làm sao được.”
Thấy Lý Tông Dũng bất lực, đội trưởng Lưu giận đến nỗi không nói được gì.
Ngoại trừ đội trưởng Lưu ra, còn có một người cũng đang vô cùng điên tiết. Đó chính là Nhiếp Thành Thắng!
Ông ta sầm mặt lại, bước nhanh đuổi theo
Nhiếp Nhiên. Thấy vẻ mặt bất thiện của ông ta, những người xung quanh đều dừng cười. Ngay cả đội trưởng Vụ của Quân khu 9 cũng cau mày lại.
Tuy Nhiếp Thành Thắng là cha của Nhiếp
Nhiên, nhưng từ sau cái tát kia và việc kết thúc cứu viện trước thời hạn, bọn họ đều không đánh giá cao Sư đoàn trưởng Nhiếp này.
Ngay cả con gái ruột của mình cũng không cứu, nói thật, bọn họ rất khó tưởng tượng lúc ở nhà Nhiếp Nhiên bị đối xử thế nào.
“Sư đoàn trưởng Nhiếp đuổi theo rồi, liệu chị Nhiên có xảy ra chuyện gì không?” Hà
Giai Ngọc nhỏ giọng hỏi Lý Kiêu.
“Chắc là không đâu.” Giọng nói của Lý Kiêu thoáng do dự.
Dương Thụ và Nghiêm Hoài Vũ đứng lên, định đi theo, nhưng chưa kịp đi thì họ đã nghe thấy tiếng ho “Khụ khụ khụ…”
Hai người ngẩng đầu lên nhìn, Lý Tông
Dũng đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt uy nghiêm khiến hai người bọn họ chỉ có thể đứng lại.
“Yên tâm đi, Nhiếp Nhiên không sao đâu.”
Kiều Duy khẽ nói một câu bên tai bọn họ, sau đó ấn hai người về chỗ.
Nhưng rõ ràng bầu không khí đã thay đổi, hoàn toàn không còn cảm giác thoải mái như vừa rồi nữa. Tất cả mọi người đều lo lắng cho Nhiếp Nhiên.
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tuy
Nhiếp Nhiên từ chối lời mời của đội trưởng
Lưu, nhưng anh ta vẫn rất yêu thích nữ binh này. Cho nên anh ta thật lo khi một mình cô đối mặt với Nhiếp Thành Thắng.
“Có cần đi xem không?”
Thấy đội trưởng Lưu lo lắng, Lý Tông Dũng vẫn rất bình tĩnh, “Không sao, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ông hiểu rất rõ cô thông minh thế nào. Ở trước mặt người ngoài có lẽ cô không tiện làm gì, nhưng vào lúc hai cha con ở sau cánh cửa đóng kín, chỉ sợ Nhiếp Thành
Thắng căn bản không phải là đối thủ của
Nhiếp Nhiên.
Mà trên thực tế, đúng là Nhiếp Thành
Thắng không phải là đối thủ của cô.
Ông ta đuổi theo sau, quát về phía Nhiếp
Nhiên một tiếng, “Nhiếp Nhiên!” Sau đó ông ta đi nhanh đến trước mặt cô, mắng cô một trận: “Có phải con bị điên rồi không?!
Đội thủy quân lục chiến là cơ hội tốt thế nào, tại sao phải nói mình say sóng!”
Không có ai đứng xem, quả nhiên Nhiếp
Nhiên không ngoan ngoãn như trước nữa:
“Chuyện tôi say sóng là sự thật, chẳng lẽ mười tám năm qua, Sư đoàn trưởng Nhiếp vẫn không biết chuyện này à?”
Làm sao Nhiếp Thành Thắng có thể không nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của cô. Sắc mặt ông ta lập tức đen sì, ông ta
Nguồn : we btruy en onlin e.com
chỉ vào mặt cô nổi giận nói: “Con có biết mình đang nói chuyện với ai không! Con đừng tưởng Lý Tông Dũng giúp con thì con sẽ không sao! Ba nói cho con biết, bây giờ con phải đồng ý cho ba, nếu không đợi về rồi ba sẽ tính cả gốc lẫn lãi với con!” 2
“Tôi say sóng thật, tôi không nói đùa với ngài.” Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi.
Nhưng Nhiếp Thành Thắng hoàn toàn không nghe, ông ta vung tay lên: “Ba mặc kệ con say sóng hay say xe, lập tức quay lại đồng ý cho ba, ngay lập tức!”
Nói rồi ông ta tiến lên nắm lấy bả vai cô, ép cô quay lại.
Nhiếp Nhiên thấy ông ta bấu vào cái vai bị thương của mình thì thầm cười lạnh trong lòng.
Đây đúng là chuyện cha ruột mới làm được.
Cô giữ lấy cổ tay ông ta khẽ vặn một cái, đợi ông ta bị đau buông tay ra thì cô cũng thả tay.
“Mày dám động thủ với tao à?! Mày!”
Nhiếp Thành Thắng không ngờ Nhiếp
Nhiên sẽ đối xử với mình như vậy, ông ta giận dữ giơ tay lên.