Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1672
CÔ ẤY KHÔNG CHỊU, TÔI CŨNG HẾT CÁCH
Các binh lính của đội thủy quân lục chiến đang ngồi ăn như hổ đói cùng với những người đang nghỉ trưa đều bị câu từ chối dứt khoát của Nhiếp Nhiên làm cho há hốc mồm.
Đặc biệt là binh lính Quân khu 2, ánh mắt bọn họ nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên đầu chỉ là sùng bái, hoàn toàn là sắp quỳ lạy đến nơi rồi.
Trời ơi, đội thủy quân lục chiến đặc cách nhận Nhiếp Nhiên, nhưng Nhiếp Nhiên lại từ chối!
Trâu bò quá đi mất!
Người Quân khu 2 thấy đội thủy quân lục chiến đều phải ngẩng đầu lên nhìn, song
Nhiếp Nhiên lại chẳng thèm đoái hoài đến.
Đúng là Nhiếp Nhiên, phong cách làm việc và suy nghĩ không giống với người bình thường.
Những binh lính lão làng của đội thủy quân lục chiến đều nhỏ giọng bàn tán.
“Đây là lần đầu tiên đội trưởng Lưu của chúng ta chịu thua nhỉ?”
Trong lời nói của binh lính kia toàn ý cười nhạo.
Mấy binh lính ở bên cạnh cũng cười nói:
“Còn không phải sao! Nhưng mà nữ binh này cũng to gan thật, thế mà lại không hề do dự từ chối đội trưởng Lưu của chúng ta.”
“Có lẽ nữ binh này đã sớm nghĩ xong muốn đi đâu rồi.”
“Chắc chắn rồi, nếu không sao có thể thẳng thừng từ chối như thế? Nhưng không biết cô ấy muốn đi chỗ nào, ngay cả đội thủy quân lục chiến cũng từ chối cơ mà.”
Người bên cạnh than thở: “Chỉ sợ là nơi tốt hơn đội thủy quân lục chiến thôi.”
“Nhưng không phải bài sát hạch mùa hè của cô ấy bị hủy bỏ rồi à? Chẳng lẽ đơn vị dự bị vì cô ấy mà cho thi bù một lần nữa thật sao?” Một nam binh hỏi.
“Thật ra, dù không thi bù thì chỉ riêng thành tích của nhiệm vụ nằm vùng lần này, cộng với thành tích sát hạch mùa đông cũng đủ để cho cô ấy thuận lợi vào bất cứ đơn vị nào rồi.”
“Cũng đúng.”
“Đáng tiếc, nữ binh giỏi như vậy mà lại không vào đội thủy quân lục chiến chúng ta.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc, hạt giống tốt lại có ngộ tính cao, vào đội thủy quân lục
chiến, tuyệt đối là một thợ lặn xuất sắc.”
Lúc đám binh lính này đang cảm thán,
Phương Lượng và Uông Tự Minh ngồi ở bên cạnh cau mày lại.
Vừa nãy lúc đội trưởng Lưu mời Nhiếp
Nhiên, bọn họ cũng nghe thấy, trong lòng rất vui vẻ và kích động. Bọn họ nghĩ mặc dù Nhiếp Nhiên không qua được bài sát hạch, nhưng đội thủy quân lục chiến đồng ý đặc cách nhận cô là một chuyện rất tốt.
Càng tốt hơn nữa chính là họ còn có thể gặp Nhiếp Nhiên, và cùng huấn luyện với nhau.
Nhưng kết quả…
Tại sao?
“Chị Kiều, tại sao chị Nhiên phải từ chối lời mời tốt như thế?” Không chỉ có Phương
Lượng và Uông Tự Minh không hiểu, ngay cả đám người Hà Giai Ngọc cũng không hiểu.
ở trong mắt bọn họ, đây là cơ hội nghìn năm có một, nếu như bỏ lỡ thì chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Lý Kiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiếp
Nhiên.
“Có lẽ là chí hướng của cô ấy không nằm ở chỗ này.”
Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên quen nhau từ lúc ở đội tân binh, tính ra cũng đã mấy năm rồi, ít nhiều cô cũng có thể hiểu được suy nghĩ và cách làm của Nhiếp Nhiên.
Trên thực tế, ngay từ đầu Nhiếp Nhiên đã giống với Dương Thụ ngày đó, đều thuộc kiểu người không mục đích. Cô không có hứng với quân đội, đối với nghề quân nhân này cũng chỉ có một khái niệm mơ hồ. Với việc kiến công lập nghiệp lại càng không cần nói đến.
Nhưng từ sau khi ở Quân khu 2 về, cô lại đột nhiên thay đổi. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn ra được cô
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
đã có mục tiêu rồi. Hơn nữa cô còn liều mạng như vậy, chỉ sợ…
“Có thể mục tiêu của chị ấy rất cao.”
Hà Giai Ngọc kêu lên một tiếng, “Chẳng lẽ đội thủy quân lục chiến cũng không lọt được vào mắt chị ấy à?”
Câu này khiến mấy người Nghiêm Hoài Vũ cau mày lại. Đội thủy quân lục chiến còn không thể lọt vào mắt cô. Vậy rốt cuộc là đơn vị nào mới có thể được cô để ý?
Còn một điểm quan trọng nhất, nếu như mục tiêu của Nhiếp Nhiên cao đến thế, bọn họ phải đuổi theo thế nào?
Qua lần nhiệm vụ này Nhiếp Nhiên có thể tăng điểm, hơn nữa năng lực của cô không kém, nhất định có thể vào được đơn vị cô muốn. Nhưng bọn họ không có điểm gì để thêm cả, tất cả đều dựa vào thành tích sát hạch của mình.
Thành tích đó làm sao có thể so với Nhiếp
Nhiên, cứ thế này chẳng phải là sắp phải mỗi người đi một ngả à?
Vẻ mặt Dương Thụ và Nghiêm Hoài Vũ trở nên nặng nề.
“Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này,
Lý Tông Dũng và sĩ quan huấn luyện của đơn vị dự bị đi tới chuẩn bị ăn cơm, thấy đội trưởng Lưu thở hổn hển, ông tò mò hỏi: “Hình như đội trưởng Lưu không vui lắm.”
Một binh lính của đội thủy quân lục chiến cười trêu: “Tiểu đoàn trưởng Lý, đội trưởng
Lưu đâu có phải là không vui lắm, mà là vô cùng không vui.”
Hiếm có lúc được nghỉ ngơi thoải mái, Lý
Tông Dũng ngồi xuống vừa ăn cơm vừa tán gẫu: “Tại sao thế? Ai trêu đội trưởng Lưu của các cậu vậy?”
Binh lính kia trêu chọc: “Phải hỏi Nhiếp
Nhiên của đơn vị ngài rồi.”
Bọn họ chưa bao giờ thấy đội trưởng Lưu bực bội thế này, thật sự là rất buồn cười.
“Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên làm sao?”
Lý Tông Dũng vừa mới hỏi xong, những binh lính kia đều không nói gì mà chỉ cười nhìn đội trưởng Lưu.