Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1586
TẠI SAO KHÔNG CỨU CÔ ẤY?
Bất kể là cứu viện thật hay là sát hạch
“khoác áo” cứu viện, lần này tất cả mọi người đều ra sức chạy.
Nhưng lúc chạy lên đỉnh núi thấy rừng cây trước mặt lập lòe ánh lửa, khói đen cuồn cuộn, bọn họ mới hiểu đây không phải là diễn tập, cũng không phải sát hạch, mà là tiếp viện thật!
Khoảnh khắc đó, vẻ mặt tất cả mọi người đều lạnh lùng nghiêm nghị.
Bởi vì bọn họ chưa quên vừa rồi Trần Quân nói, cắm trại gây ra hỏa hoạn, vậy thì chứng minh bên trong còn có người!
Bọn họ là nhóm người đầu tiên đến đây, những nhân viên phòng cháy chữa cháy
khác vẫn đang trên đường đến.
Người của đơn vị dự bị nghe Quý Chính Hổ nói: “Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị cơ bản.”
Những người này đều không phải là nhân viên phòng cháy chữa cháy chuyên nghiệp, chuẩn bị cơ bản có thể làm chỉ là lấy khăn mặt trong túi hành quân ra, dùng nước trong bình làm ướt khăn, che miệng mũi mình lại, đề phòng bị khói làm sặc.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chuẩn bị xong xuôi rồi đứng yên ở đó.
Trần Quân đứng tại chỗ, vẻ mặt nghiêm túc hơn lúc sát hạch vừa rồi rất nhiều,
“Theo như lời cầu cứu, chắc có hai mươi người bị kẹt ở bên trong. Trong đó mười người ở phía Tây Nam, gần với nguồn nước, mười người còn lại thì ở trung tâm nguồn lửa.”
“Người lớp 1, lớp 2, lớp 3 vào đám cháy cứu người, những người còn lại đi theo sĩ quan huấn luyện của mình tiến hành dập
lửa tiếp viện.” Trần Quân nhanh chóng phân phó nhiệm vụ hành động.
“Rõ!” Mọi người lớn tiếng trả lời.
“Nhớ kĩ, lúc tiến vào đám cháy, phải dập lửa thuận theo chiều gió, đồng thời cũng phải chú ý nguồn gió, đừng dập lửa ở cuối gió, cũng không được dập lửa ở đầu tuyến lửa, nghiêm cấm dập lửa ở những chỗ gió lớn lửa mạnh.”
“Còn nữa, lúc phát hiện bị lửa vây quanh nguy hiểm, nhất định đừng hoảng loạn, cũng không được chạy theo hướng lửa lớn lan dài, quan sát tình hình thay đổi của đám cháy, nhanh chóng tìm cách tự giải thoát.”
“Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Tất cả mọi người đồng thanh hô lớn rồi theo hàng ngũ tiến vào trong đám cháy.
Nhiếp Nhiên thuộc lớp 6 không có trong hành động cứu người lần này, cô và những người còn lại của lớp 6 đi theo Quý Chính
Hổ lao vào nguồn lửa.
Bởi vì Nhiếp Nhiên phát hiện kịp thời, tốc độ chạy đến lại nhanh, lúc lao vào đám cháy thế lửa vẫn chưa đến mức không thể đến gần. Đám người kia nhanh chóng dùng dao quân dụng chặt cành cây lớn xuống để dập lửa, có một số người dùng áo khoác, có người thì chạy tới nguồn nước gần đó lấy nước.
Nhưng mặc dù như vậy, bọn họ vẫn không có trang bị chuyên nghiệp, gió thổi một cái, thể lửa lại mạnh lên.
Mấy lần như vậy, người của mấy lớp khác còn suýt nữa bị cuốn vào trong đó, may mà chiến hữu bên cạnh kịp thời cứu giúp, mới tránh được kiếp nạn này.
Mà Nhiếp Nhiên không có hứng với kiểu hỏa hoạn này thì tránh ở bên cạnh.
Cô cứu Hà Giai Ngọc là bởi vì cô ta là người quen, còn hai mươi người kia với cô là người lạ, không có một chút quan hệ nào, tại sao cô phải liều mạng cứu giúp?
Cô tránh ở khu vực an toàn cầm cành cây dập ngọn lửa trên mặt đất, nhìn như bận rộn, thật ra thì giống như cụ bà đuổi ruồi, căn bản không ra sức.
Nhưng đúng lúc này, thế lửa phần phật bị gió thổi lớn lên.
Nhiếp Nhiên không nhịn được híp mắt lại, che miệng mũi lui về phía sau.
Người lớp 6 cách đó không xa cũng bị thế lửa này ép lui về phía sau mấy bước.
Ai ngờ, đúng lúc này lại có một cơn gió lớn thổi đến, mấy người không tránh kịp, bị bao vây ở trong đó.
Trong đó bao gồm cả Nhiếp Nhiên.
Chỗ cô đứng ban đầu là khu vực an toàn, những hướng gió thay đổi, thể lửa lan đến bên cạnh cô.
“Hà Giai Ngọc!”
“Diệp Tuệ Văn!”
“Nghiêm Hoài Vũ!”
…
Mấy người bên ngoài không ngừng gọi người ở bên trong.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cách đó không xa một cái, có bảy tám người bị thế lửa cuốn vào trong.
Đám người kia định xông ra mấy lần, nhưng đều bị lửa ép lui lại.
Thậm chí có người không kịp tránh, còn bị lửa bén vào quần áo mấy lần.
Khoảng cách giữa Nhiếp Nhiên và bọn họ rất gần, nhưng lúc này có thân mình còn chưa lo xong, nói gì đi cứu viện.
Đứng trước tai họa, tất cả mọi người đều vô cùng nhỏ bé.
Cho dù là Nhiếp Nhiên có năng lực lớn mạnh, dưới thế lửa mạnh thế này, cũng không biết làm sao.
Cô dùng cành cây, quần áo, dùng hết tất cả mọi thứ trên người nhưng vẫn không thể áp chế thế lửa.
Lửa xung quanh bị gió tác động, lập tức lại mạnh lên, khói dày đặc bay lên cuồn cuộn.
Thể lửa bao vây làm phạm vi dần dần bị thu nhỏ lại, lúc ngọn lửa sắp nuốt chửng bọn họ, đội phòng cháy chữa cháy kịp thời chạy tới.
Dưới áp lực nước mạnh mẽ, tình hình dần dần chuyển biến tốt.
Nhưng dù sao phạm vi cũng quá lớn, không thể áp chế được ngay.
Người của đơn vị dự bị cộng thêm nhân viên phòng cháy chữa cháy ở bên ngoài áp chế, Nhiếp Nhiên nhanh chóng tìm được một lỗ hổng trong đám khói dày đặc.
Cô bước nhanh về phía lỗ hổng.
Đột nhiên, Nhiếp Nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt mơ hồ vang lên trong ánh lửa.
Cô đi về phía kia.
Vừa mới nhìn một cái, đã nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên sau lưng, “A…!”
Nhiếp Nhiên quay phắt đầu lại nhìn, thấy
Hà Giai Ngọc bị một cái cây cháy đổ xuống đập vào người, không có cách nào bò dậy.
Cô ta vừa vặn nhìn thấy Nhiếp Nhiên cách đó không xa, vô cùng khó khăn cầu cứu:
“Chị Nhiên!”
Dưới ánh lửa, Nhiếp Nhiên lạnh lùng đứng đó nhìn cô ta, cuối cùng nhanh chóng đi ra bên ngoài, không nhìn Hà Giai Ngọc lấy một cái.
Hà Giai Ngọc không tưởng tượng nổi nhìn
Nhiếp Nhiên đã chạy ra ngoài trong ánh lửa.
Đây… là cô ta bị thương sinh ra ảo giác sao?
Tại sao rõ ràng chị Nhiên thấy mình kêu cứu, nhưng lại thấy chết mà không cứu
Trong ánh lửa sáng rực chỉ lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của cô ta.
Chỉ một lát sau, Nghiêm Hoài Vũ cách đó không xa chạy tới, đỡ cô ta từ dưới đất lên.
“Đi! Tôi đưa cô ra ngoài!”
Nói rồi, anh ta dìu cô ta bước nhanh lao ra khỏi đám cháy.
Có nhân viên phòng cháy chữa cháy ở bên ngoài khống chế thể lửa, cuối cùng sau khi bị bao vây mười lăm phút, bọn họ cũng lao được ra khỏi tường lửa.
Nghiêm Hoài Vũ đã lao ra ngoài rồi mới phát hiện Hà Giai Ngọc ngã ở bên trong, anh ta lại lao vào trong lần nữa, chắc hai người bọn họ là nhóm cuối cùng lao ra.
Hà Giai Ngọc hít không ít khói ở trong đám cháy, ra được đến ngoài không ngừng ho khan, Nghiêm Hoài Vũ lo lắng đỡ cô ta, hỏi:
“Cô sao rồi, vẫn ổn chứ?”
Thi Sảnh lo lắng chờ đợi ở bên ngoài cũng vội vàng tiến lên hỏi: “Hà Giai Ngọc, cậu có sao không?”
Hà Giai Ngọc lắc đầu bày tỏ mình không sao, “Tôi vẫn ổn.”
“Ổn cái gì mà ổn, vừa nãy rõ ràng tôi thấy cô bị cái cây đổ vào.” Vừa rồi lúc Nghiêm Hoài Vũ lao vào, vừa vặn thấy cái cây kia đập vào người cô ta.
“Tôi không sao, chỉ bị đập một cái thôi.” Hà
Giai Ngọc tìm một chỗ ngồi xuống, vẻ mặt có chút mất mát và buồn bã.
Thật ra cô ta không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là lúc đó bị hoảng sợ mà thôi.
Nhưng điều khiến cô ta hồn bay phách lạc như vậy không phải là bởi vì suýt nữa bỏ mạng ở trong đám cháy vừa rồi, mà là… tại
sao Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ đối xử với cô ta không tệ lại bỏ cô ta lại?
Không biết tại sao Hà Giai Ngọc lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của Trương Nhất Ngài, kéo các người làm đệm lưng.
Đệm lưng?
Chắc sẽ không phải thế đâu, năng lực của cô ta căn bản không thể so sánh với chị
Nhiên, huống hồ đây không phải là sát hạch, đây là hỏa hoạn thật.
Tại sao… tại sao chị Nhiên muốn bỏ cô ta lại?
Vì tự vệ sao?
“Anh nói xem, tại sao chị Nhiên không cứu tôi?” Hà Giai Ngọc ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy vẻ đau lòng chưa bao giờ có.
Ánh nước ở đáy mắt đập vào mắt Nghiêm Hoài Vũ, khiến anh ta không tự chủ được thắt lòng lại.
“Không phải vậy, cô ấy…” Lúc Nghiêm Hoài Vũ đi vào, cũng nhìn thấy Nhiếp Nhiên xoay người rời đi.
Nhưng anh ta cũng không biết tại sao lúc đó Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng rời đi như vậy.
Nhất thời anh ta không có cách nào để giải thích.
Mà Trương Nhất Ngải vừa lao ra khỏi đám cháy, tránh ở bên cạnh nghỉ ngơi, nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, lập tức cướp lời châm chọc, “Đương nhiên là chê cô phiền toái rồi, cô có ngu không mà hỏi câu này hả?”
“Trương Nhất Ngải, chúng tôi đang nói chuyện, liên quan gì đến cô mà cô phải nói chen vào!” Nghiêm Hoài Vũ nói.
Thi Sảnh cũng cau mày, lên tiếng: “Trương
Nhất Ngải, vấn đề của chúng tôi không cần người ngoài như cô nhúng tay vào.”
Trương Nhất Ngải nghe thấy vậy, không nhịn được cười lạnh ra tiếng, “Tôi cũng thật là phục mấy người, rõ ràng bị hại thành như vậy mà còn giúp cô ta, mấy người không có cô ta thì sẽ chết à? Có cần phải mất mặt như vậy không? Đúng là không có tự tôn.”
“Cô nói cái gì!” Nghiêm Hoài Vũ lập tức bùng nổ, tiến lên định lý luận với cô ta.
“Nhiếp Nhiên đâu?”
Lý Kiêu dập lửa xong ở một chỗ khác quay về, thấy bọn họ đang cãi nhau, sau khi nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhớ ra.
Đúng vậy, Nhiếp Nhiên?
Nếu cô bỏ lại Hà Giai Ngọc chạy ra ngoài trước, vậy thì cô đâu?
Tại sao ở đây không có bóng dáng cô?
“Cô ta nào dám đi ra, thấy chết mà không cứu, có lẽ là vừa ra ngoài đã bị mắng chết, chắc chắn đang nấp trong cái xó xỉnh nào
rồi.” Trương Nhất Ngải nhân cơ hội này lại thêm dầu vào lửa.
Nghiêm Hoài Vũ tức giận nói: “Cô nói linh tinh! Cô ấy không phải người như cô!”
“Cô ta không phải? Vậy được thôi, nếu như cô ta không phải, thế bây giờ cô ta đang ở đâu? Đang cứu viện mà cô ta lại chạy đi đâu mất, không phải trốn, chẳng lẽ là lao vào đám cháy cứu người à?”
Trương Nhất Ngải vừa dứt lời, đã thấy
Nhiếp Nhiên lao ra từ trong đám cháy cách đó không xa ra ngoài.
Cả người cô bẩn thỉu, tóc còn bị lửa đốt cháy sém, nhìn vô cùng thảm hại.
Lúc này, cô đang bế hai đứa bé trên tay.
Cái khăn mặt vốn bịt trên miệng Nhiếp
Nhiên đã bị cô xé ra che miệng mũi hai đứa bé kia.
Hai đứa bé kia mê man nằm trong lòng cô, không có một chút sức sống nào.
“Tiểu Nhiên Tử, cô…” Nghiêm Hoài Vũ bị dáng vẻ thảm hại của cô làm cho giật mình.
Nhiếp Nhiên không có tâm trạng nói chuyện với bọn họ, cô nhìn thẳng vào Lý Kiêu, “Ở đây có một phụ nữ có thai và ba đứa bé, mau gọi xe cứu thương đi, có lẽ người phụ nữ có thai kia bị kinh động đến, chảy máu rồi, có dấu hiệu sẩy thai.”
Trên thực tế, sở dĩ cô vứt bỏ Hà Giai Ngọc, chính là đi cứu người.
Trước khi nghe thấy Hà Giai Ngọc kêu cứu, cô nghe thấy một tiếng kêu nhỏ xíu.
Nhiếp Nhiên nhìn qua, thấy trong ánh lửa hướng mười giờ có một người phụ nữ ngã xuống đất, mặt bị khói làm đen nhẻm, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Lúc đó Nhiếp Nhiên tự cứu mình cũng không kịp, đâu có quan tâm được đến người phụ nữ đó.
Cô đang định thu hồi tầm mắt thì vô tình thấy bụng chị ta hơi nhô ra dưới cái váy rộng thùng thình.
Chuyện này làm cho Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc, theo bản năng muốn đi cứu.
Có điều, lúc này lại nghe thấy tiếng hét của Hà Giai Ngọc làm cô rất khó xử.
May mà sau đó cô thấy Nghiêm Hoài Vũ lao từ bên ngoài đám cháy vào, cô biết Hà Giai Ngọc sẽ không sao, cho nên mới bỏ cô ta lại, đi cứu người phụ nữ có thai đó.
Có điều, chuyện khiến cô không ngờ là sau lưng người phụ nữ có thai kia còn có mấy đứa bé.
Dưới yêu cầu của người phụ nữ có thai, cô chỉ có thể đưa hai đưa bé đã ngất xỉu ra ngoài trước.
Nói xong câu này, cô lại lao vào bên trong đám cháy một lần nữa.
Cô có thể lạnh lùng đứng nhìn đám cháy này, không cứu giúp những người lớn đó, nhưng cô không thể lạnh lùng nhìn những đứa trẻ kia ngất xỉu ở trong đám cháy.
Cô… không đành lòng…
Lý Kiêu thấy tóc trước trán cô cháy hết, tay áo cũng bị ngọn lửa đốt cháy mà vẫn còn muốn đi vào trong thì cũng biết tình hình nguy hiểm thế nào, vì thế vội vàng đi tìm Quý Chính Hổ.
Hai người phân công hợp tác rất ăn ý, cuối cùng hai binh sĩ nam đưa người phụ nữ có thai kia ra khỏi đám cháy.
Lúc này trên váy của người phụ nữ có thai đó đã nhuộm đỏ máu, có thể thấy là sẽ không giữ được đứa bé này.
Mặc dù tiếc nuối, nhưng ít nhất chị ta vẫn còn sống, ba đứa bé còn lại cũng còn sống.
Đây cũng tính là may mắn trong bất hạnh.